(Tử mâu: mắt tím)

Tôi cứng người một hồi, rồi mới sắp xếp suy nghĩ của mình gọn gàng lại.

Tại sao những đại ma đầu này đều thích thu nam sủng như thế?

Con gái không tốt sao, tại sao người nào người nấy đều đi làm đoạn tụ hết vậy?

Trọng Liên chắc chắn là muốn nhục nhã tôi!

Mơ cũng đừng hòng!

Tôi vỗ bàn đánh rầm một cái, lại đùng một tiếng đứng dậy. Kết quả kéo căng vết thương trên vai, đau đến xỉ vả hít vào một hơi.

“Tại sao các ngươi trước khi làm việc đều không hỏi rõ đương sự suy nghĩ thế nào trước đã? Có đặt nhân quyền của ta vào mắt không vậy? Nói cho Liên cung chủ xấu xí vô cùng của các ngươi biết, lão tử không làm!”

Tôi căn bản quên mất đây là cổ đại, nói nhân quyền với đám dã thú này, thật công cốc.

Chu Sa rút đại đao ra, dùng sức huơ một vòng trước mặt tôi, “Ngươi dám nói cung chủ của bọn ta xấu xí?!”

Tôi nhắm mắt rêu rao bậy bạ, “Cung chủ của các ngươi xấu xí, toàn thân trên dưới đều là hoa sen, cả một đóa hoa sen chà bá! Ta thấy hắn không nên có tên là Trọng Liên, mà phải tên là Trọng Phì Liên!”

Chúng nhân đều kìm không được bắt đầu cười khẽ.

Dù sao thì Hàn Đạm Y không có ở đây, tôi cũng chẳng cần hình tượng nữa.

Đợi đã, y có hay không có ở đây liên quan gì đến tôi.

Thật muốn đánh cho mình mấy cái.

Chu Sa giận dữ nói, “Lâm Vũ Hoàng! Ngươi nói nữa ta sẽ giết ngươi!”

Tôi làm mặt quỷ với cô ta, “Đến nào đến nào, ngươi giết ta đi. Giết ta rồi xem ngươi nói chuyện với Trọng Phì Liên cung chủ của các ngươi như thế nào.”

Vừa nhìn mấy người bọn họ, đột nhiên nhớ đến vài chuyện không muốn nhớ lại.

Càng suy nghĩ càng phẫn nộ, giọng nói cũng càng lớn, “Trọng Liên cái tên nhỏ mọn ấy, ta chỉ chọc hắn có một chút, thế mà hắn lại giết hết người chung quanh ta. Nếu như mấy ngày trước ta không kịp thời cảm giác được thì ngay cả Hiên Phượng ca cũng bị hắn hại rồi, ngươi bảo ta ngày nào cũng ở chung với loại người đó, chi bằng để ta chết đi còn hơn!”

Lưu Ly nói, “Nam sủng, tên như nghĩa, chính là xem như sủng vật để chơi đùa, dùng xong thì vứt. Cho nên ngươi không cần phải ngày nào cũng ở chung với ngài ấy. Hơn nữa, không phải ngươi đã thích ứng rồi sao, bây giờ còn giả trinh tiết cái gì nữa.”

Mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Tôi xác định, Trọng Liên là muốn làm xấu mặt tôi trước mặt mọi người.

Dùng xong là vứt.

Câu nói này khiến tôi nhớ đến chuyện ô nhục đó.

Gian phòng vươn tay không thấy năm ngón, cái hôn lưỡi khiến người ta buồn nôn, bàn tay nóng hâm hấp ôm lấy thắt lưng tôi, còn có những đợt thúc thẳng khiến tôi mấy lần muốn nôn mửa…

Càng lúc càng phẫn nộ, đầu óc kêu ong ong, máu huyết trong lồng ngực như lúc nào cũng có thể phun trào ra ngoài.

“Loảng xoảng —!!”

Tôi bất thình lình hất bàn, giận tím mặt nói, “Ta nhổ! Lão tử chẳng cảm thấy chuyện này có gì mất mặt cả, lại không phải do ta cam tâm tình nguyện, các ngươi thử hỏi chư vị huynh đệ có mặt tại đây thử, cái chuyện cưỡng gian nam nhân có phải là chỉ có biến thái mới làm ra được hay không?”

Lưu Ly thờ ơ nói, “Trang chủ, cung chủ gần đây không có thời gian rảnh rỗi, một tháng sau chúng tôi đến đón người.”

Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng nhạt tĩnh mịch.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi trở nên quái dị.

Tôi tức đến cả người phát run, thật muốn rơi nước mắt.

Dù sao cũng có một ngày tôi phải trở về, tôi không sợ.

Thế nhưng cứ như vậy thì làm sao cho phải với Lâm Hiên Phượng và Lâm Vũ Hoàng đây?

Đợi khi Lâm Vũ Hoàng trở về thân thể này, phát hiện mình đã bị một thằng không phải là Lâm Hiên Phượng chơi vô số lần, thì sẽ phản ứng thế nào đây?

Trọng Liên dựa vào cái gì mà làm chuyện quá đáng như vậy!

Hắn làm thế này chi bằng một dao thọc chết tôi còn hơn!

Tôi cắn chặt răng, giận dữ hét lớn, “Con mẹ nó đời này ta chưa từng ghê tởm một người đến vậy, Trọng Liên thật khiến ta ghê tởm đến muốn giết chết hắn!”

Đứng dậy điên cuồng xông ra ngoài.

Vừa xoay người lại, nước mắt đã không ngừng được giọt lớn giọt lớn tuôn trào.

Chưa từng cảm thấy mình mất mặt như thế này bao giờ.

Trước mặt nhiều người như thế, bị người ta nói là nam sủng, bị người ta nói từng bị đàn ông chơi.

Trước mặt Hoa Di Kiếm, trước mặt Tư Đồ Tuyết Thiên, trước mặt Tư Đồ Thế Tầm…

Trước mặt… Lâm Hiên Phượng…

Đêm khuya tối mịt, Lâm Hiên Phượng đứng trước cửa đại sảnh, da trắng như tuyết, nốt ruồi mỹ nhân như lửa.

Tóc dài nghiêng nghiêng đổ xuống, dùng dây cột tóc mỏng mảnh thắt đuôi tóc lại, xõa xuống chỗ xương sườn.

Y sững người nhìn tôi.

Nhìn tôi như ngây như ngốc.

Trái tim bỗng đau đến sắp nghẹt thở.

Vọt đến bên cạnh y, nhưng lại bị y cản lối ra.

Tôi dùng sức đẩy y ra, cắm đầu vọt ra ngoài.

Y giống như không phản ứng kịp, bị tôi đẩy thụt lùi mấy bước, đứng nơi đó với vẻ mặt chết lặng.

Điên cuồng chạy hồi lâu, ngay cả chính mình cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Lá rơi bay chấp chới, đã gần đến đầu thu.

Trăng nhạt gió thanh, hậu viện Tử Đường Sơn Trang.

Tôi mệt mỏi thở phì phò, chầm chậm chạy vào trong.

Đầy viện tản mát mùi hoa dạ lý hương thơm ngát, bàn ghế bằng đá cẩm thạch, bên trên bày rượu ngon.

Tiến đến ngồi lên ghế đá, nằm phục trên bàn lặng lẽ chảy nước mắt.

Vết thương trên bả vai toét miệng, đau như xát muối.

Nhớ lại gương mặt thâm trầm của cha, nhớ lại bàn tay dịu dàng của mẹ.

Nếu như cha mẹ biết được những chuyện con trai họ gặp phải ở chỗ này, nhất định sẽ còn khó chịu hơn cả tôi.

Cha mẹ.

Thật nhớ nhà quá, thật sự rất nhớ…

Tôi ở trong thế giới này, trong ngoài không phải là người.

Bị bức vào một thân thể không mong muốn, chia rẽ một đôi tình nhân vốn yêu thương nhau, hủy đi danh tiếng của chủ nhân thân thể này… Còn động lòng với một gã trai.

Vải xô đã không thể che được máu tươi từ trên vai tôi trợt xuống, nhuộm dần nửa bên y phục.

Tôi bụm miệng ho khan mấy tiếng, trong họng một mùi máu tươi tanh nồng đang lan tràn.

Vùi đầu vào hai cánh tay, uể oải cùng cực.

Nhưng lại không hề buồn ngủ.

Có người khẽ vỗ vỗ vai tôi.

Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Ánh trăng sáng tỏ, hồng liên nơi cần cổ như sắp bốc cháy.

Hàn Đạm Y nhìn tôi bằng đôi mắt nhuốm men say.

Lúc này tôi mới nhớ ra nước mắt mình vẫn còn đọng trên mặt, vội vàng quay đầu qua, lau bừa một cái.

Y ngồi xuống cạnh tôi, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Mặt tiến tới gần, si ngốc nhìn tôi chằm chặp.

Lúc này tôi mới chú ý thấy hai má y nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Lại áng chừng rượu trên bàn.

Uống chưa đến nửa bình, thế mà đã say rồi.

Y mỉm cười nhìn tôi, lại không thể nói chuyện.

Loạng chà loạng choạng mấy hồi, cơ thể mềm oặt ngã vào lòng tôi.

Nhìn bộ dáng này của y, tâm tình vốn hỏng bét chợt tan thành mây khói.

“Đạm Y, hình như ngươi đã say rồi, ta đỡ ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước đã, thế nào?”

Sơ ý một chút lại kêu “Hàn công tử” thành “Đạm Y” rồi.”

Hàn Đạm Y mơ hồ gật gật đầu.

Tôi đỡ thân hình mảnh khảnh của y, từng bước đi vào phòng mình.

Vừa đặt y ngã xuống giường, Hàn Đạm Y lại mơ màng mở mắt ra, đôi con ngươi đen nhánh trong suốt cứ thế thật sâu ngắm nhìn tôi.

Đôi tay vốn chuẩn bị buông ra lại kềm không được mà ôm chặt thêm chút.

Trăng lạnh như nước.

Ánh trăng tản mát xuyên qua cửa sổ chiếu rọi xuống nền đất, hình thành từng ô từng ô đốm sáng.

Khuôn miệng hơi nhạt màu của Hàn Đạm Y cong lên một độ cong vô cùng đẹp mắt.

Nhất thời tim đập rộn lên, nhón lấy chiếc cằm thon gầy của y, đặt một nụ hôn lên bờ môi ấy.

Không làm không kềm được, làm rồi lại hối hận.

Dù sao tôi cũng không dự tính sẽ đi ngủ, để y ngủ trước, tôi đành ra ngoài hóng chút gió lạnh.

Tự nhéo đùi mình một cái.

Đau nhức hạ quyết tâm, buông y ra.

Chân còn chưa dịch khỏi giường, đã bị y một phắt kéo lại.

Nhất thời tôi ngã vào lòng y, y trở người đè tôi dưới thân.

Mùi cơ thể mê người lại lần nữa bao vây lấy tôi, còn hơn cả hương hoa.

Trong chốc lát tôi như bị choáng váng, lại quên mất phải vùng vẫy bật dậy, còn nhắm mắt, khẽ ngửi cơ thể y.

“Đạm Y, người của ngươi rất thơm, hình như ta đã ngửi qua ở nơi nào đó.”

Thật sự rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.

Hàn Đạm Y không để ý tới tôi, chỉ là cả người dán sát rịt vào người tôi.

Tiềm thức nói cho tôi biết, những chuyện phát sinh kế tiếp đủ để thay đổi xu hướng tính dục của tôi.

Thế nhưng vào những thời khắc thế này thật không biết phải làm sao cho phải.

Nằm trên giường chẳng dám cử động chút nào.

Mái tóc dài của Hàn Đạm Y phủ xuống mặt tôi, mát lạnh như băng.

Thân thể y dán lên người tôi chậm rãi cọ xát.

Không kềm được mà phù phù thở ra mấy hơi.

Vốn chẳng mấy nghiêm trọng, bị y chạm thế này, dục vọng ẩn núp toàn bộ bị y kích thích ra hết.

Tay của y đưa tới hạ thân của tôi, nâng thắt lưng tôi lên.

Hạ thân của hai người kề sát nhau.

Y dùng thân thể mình cọ xát tôi.

“Đạm Y, đừng giỡn nữa, ta không chịu nổi giỡn thế này nữa… á á…”

Tay của Hàn Đạm Y đưa vào trong y phục của tôi, vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới.

Rất cẩn thận tránh được vết thương trên lưng tôi.

Tôi dùng tay đẩy lồng ngực y, nhưng đôi tay lại bị y trói trong ngực.

Tôi lớn tiếng thở dốc, cố sức nói, “Bảo ngươi đừng… ưm ưm, chính là nơi đó… cái gì á, không đúng không đúng, ngươi dừng tay cho ta, đừng có ép ta động… a ưm…”

Đàn ông bị kích động quả thật là một chuyện rất đáng sợ.

Vào lúc môi tôi bị y chận lại, lý trí cuối cùng cũng tắt ngóm.

Y vừa dùng lưỡi khiêu khích trong miệng tôi, vừa ở bên trong áo nhào nặn cái phần nhô ra dần dần cứng lên của tôi.

Lúc bắt đầu tôi còn muốn trêu chọc y một chút, nhưng vừa bị y làm thế này, toàn thân đã xụi lơ.

Ôm lấy cần cổ của y, chỉ còn biết nhân khoảng trống lúc hôn hít mà thở dốc.

Vạt áo nhẹ nhàng bị y kéo ra, y đưa tay lên vai tôi lột một phát, y phục thuận theo bả vai trượt xuống giường, lại bị y nhặt lên ném xuống đất.

Tôi thở hổn hển cười nói, “Bình thường ngươi dịu dàng như thế, sao đến lúc thế này lại giống như tên lưu manh vậy.”

Hàn Đạm Y dùng ánh mắt ngà ngà say nhìn tôi chăm chú, bờ môi lại tiến đến gần áp lên môi tôi.

Lại một nụ hôn khiến người ta đảo điên thần trí.

Cửa sổ giấy bị gió thổi kêu lạch cạch.

Gió lạnh thổi qua, quét lên thân thể hơi hơi nóng rẫy của hai người, một cơn khoan khoái.

Tay của Hàn Đạm Y lướt qua cần cổ, hầu kết, xương quai xanh, lồng ngực, thắt lưng của tôi…

Cuối cùng dừng trên phân thân của tôi, vuốt ve trên dưới.

Khoái cảm giống như từng đợt sóng tới tấp tập kích mà đến, khiến cả người tôi chấn động đến mê đắm mơ màng.

Hai tay tôi vòng qua dưới nách y, ôm thặt chặt lấy tấm lưng ấy.

“Đạm Y, cứ tiếp tục thật sự sẽ xảy ra chuyện đấy…”

Kỳ thực lúc nói câu này, trong lòng đã rất rõ là không thể nào dừng lại được nữa.

Cho nên chưa đợi y đáp lại, tôi đã vén phần tóc bên tai y lên, đưa đầu lưỡi vào liếm tai phải của y.

Tôi cảm nhận được một cách cực kỳ rõ ràng rằng cả người y co rút một hồi.

Chỉ là, cái thứ vừa lạnh vừa cứng gì gì đó…

Tôi dùng tay vuốt ve tai y, dịu giọng nói, “Bình thường thấy tóc ngươi luôn để xõa, hóa ra là ngươi còn xỏ lỗ tai à? Còn là hai cái? Bên trái thì sao…” Nói xong chuẩn bị sờ cái tai còn lại.

Nhưng bị y túm lấy ngón tay, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng.

Tôi lại kiềm không được rên rỉ một tiếng, thở gấp lúc ngắn lúc dài.

Tôi cởi vạt áo trước ngực ra dùm y, cũng học theo cách y lột y phục xuống xong rồi vứt.

Hàn Đạm Y khẽ cười một tiếng, lồng ngực trần trụi dính lên người tôi.

Tôi thở dốc một hồi, càng dùng sức ôm lấy y.

Hai người ôm nhau trên giường lăn liên tục mấy vòng, nhiệt tình sôi sục, hôn quên trời đất.

Hàn Đạm Y cởi bỏ quần của tôi, đưa tay rờ phía sau của tôi.

Tôi vội vàng túm lấy tay y, thở dốc nói, “Nói… nói trước đã, ngươi thượng một lần ta thượng một lần, nếu không ta không chơi.”

Hàn Đạm Y gật gật đầu, lại hôn lên môi tôi.

Chấm một chút dịch yêu, bôi lên cửa hậu huyệt của tôi, đâm ngón tay vào trong.

Nhất thời tôi cong người lên, thở nhẹ nói, “Đồ ngốc… đau đó…”

Hàn Đạm Y thương tiếc ngậm lấy đầu nhũ của tôi, ngón tay trong người tôi thăm dò đâm rút, tôi liên tục rên rỉ theo cùng động tác của y.

Sau khi đã bôi trơn xong, y rút ngón tay ra, lại lần nữa nâng thắt lưng tôi lên.

Trong não chợt lướt qua cơn ác mộng không muốn nhớ lại.

Tôi gắng sức mở hai chân ra, toàn thân run rẩy nhắm mắt lại.

Hàn Đạm Y hình như nhìn ra được tôi đang sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, thuận theo góc mày tôi hôn thằng xuống gò má… bờ môi.

Sau đó y đỡ phân thân của mình lên, từng chút từng chút thúc vào người tôi.

“Ưm… ta… đau quá…”

Tôi ôm lấy cơ thể y, dùng sức cắn vào bờ vai y.

Y lại tiến vào một chút.

Đau… nhưng có thể chịu đựng được.

Ít nhất đây là tôi tự nguyện, không giống lần đó.

Tôi lắc lắc đầu, cố gắng tập trung tinh lực lên người Hàn Đạm Y, thế nhưng đầy ăm ắp trong đầu đều là hình ảnh không cách nào vẫy ra được của lần trước, còn có một đôi mắt tím khiếp hồn.

“Đạm Y, ngươi không cần lo cho ta, ta không đau, ngươi… ngươi cứ tiến vào hết đi…”

Lời này nói ra quả thật xấu hổ, toàn bộ gương mặt đều trở nên đỏ ửng.

Hàn Đạm Y nghe thế, dùng lưỡi cạy môi tôi ra, dịu dàng triền miên với đầu lưỡi của tôi.

Một cơn đau đớn gần như đâm xuyên qua cả người tôi!

Y chọc thẳng phân thân vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi.

“Ư hu…”

Bởi vị môi bị chận lại, gần như không phát ra âm thanh, chỉ có tiếng kêu rên.

Có dịch thể ấm nóng chảy ra từ hậu môn của tôi, thuận theo xương cụt, rơi xuống ra giường.

Cả người Hàn Đạm Y rung lên, rồi lập tức buông tôi ra.

Cẩn thận chậm rãi rút phân thân từ trong người tôi ra, đưa tay lên vuốt ve đùi tôi.

Dịch thể dính nhớp đỏ thắm.

Mùi máu tanh tràn ngập căn phòng.

Y nhìn tôi vừa sửng sốt vừa thương xót, dường như không muốn tiếp tục nữa.

Tôi kềm không được kéo lấy tay y, “Đã tiến hành một nửa rồi, ngươi đừng làm lão tử mất hứng.”

Tôi cắn răng một cái, ôm lấy thắt lưng Hàn Đạm Y, lại ấn phần ấy của y vào trong người tôi.

Đau, thật sự là đau.

Tôi thật sự muốn rít gào.

Nhưng lại không dám kêu, nếu tôi kêu lên lần nữa, e rằng y sẽ mặc y phục rồi chạy mất.

Hàm răng run cầm cập.

Hàn Đạm Y chậm rãi đâm vào, tôi đau đến cả trái tim như bị y đâm.

Y lại chầm chậm rút ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cứ như thế lặp đi lặp lại thúc vào rút ra cả mấy lần, lúc thì thoải mái lúc thì căng thẳng, dần dần cảm giác đau đớn vơi đi kha khá.

Hàn Đạm Y tăng nhanh tốc độ luật động trong cơ thể tôi, tiếng hít thở nặng nề của hai người càng lúc càng gấp gáp…

Tôi ôm lấy lưng y, mặc y thúc đến cả người tôi da đầu tê rần, tứ chi lay động trước sau như bị rời thành mảnh.

Lần sau vào sâu hơn lần trước, lần sau khiến người ta khó có thể chịu đựng hơn lần trước.

Cuối cùng cũng rên rỉ thành tiếng không theo tiết tấu…

Mồ hôi nhễ nhại, thân thể giao hòa, dưới màn trướng một mảnh xuân sắc…

Sau cơn kích tình, tôi dựa vào ngực y, vẫn thở hào hển hết sức mỏi mệt, hạ thân đau đến chẳng dám di chuyển một tấc.

Hàn Đạm Y nhẹ nhàng vỗ về má tôi, ánh mắt nhìn tôi ân cần.

Tôi cười nói, “Có phải ngươi muốn hỏi ta có đau hay không à? Không đau mới lạ đó.”

Y có hơi áy náy cúi đầu xuống.

Tôi ôm lấy thắt lưng y, tiến gần tai y nhỏ iếng nói, “Ta ấy, là một tên ngốc, bị tên hồ ly đực nhà ngươi làm cho mê hoặc, mới làm ra cái chuyện vô cùng ngu ngốc này. Dù sao cũng sẽ có một ngày như vậy.”

Trong mắt y vẫn viết đầy tự trách và thương xót.

Aiz, người bị thương là tôi, ngược lại tôi lại phải an ủi y.

Tôi đang suy nghĩ phải nói thế nào y mới không suy nghĩ tung lung, thế mà y đã kéo tay tôi, đặt lên trên người mình.

Tôi vôi vàng rút tay mình lại.

Y nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu, đỏ mặt nói, “Cái này… mùi vị bị người ta thượng thật sự không dễ chịu, ta da dày thịt béo, năng lực hồi phục mạnh, làm sao giống ngươi, gầy gò ốm yếu, ừm, vẫn là ngươi ở trên ta được rồi.”

Vẫn còn một câu chưa nói ra, làm thế nào cũng không thể thốt ra được.

Ta không nỡ để ngươi bị thương…

Chính mình cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, xoay người đưa lưng về phía y.

Y đẩy đẩy cánh tay của tôi.

Tôi phất phất tay, mặc kệ y.

Kỳ thực tôi có hơi giận, y không nên làm cho tôi chảy máu.

Y gãi gãi hông tôi.

Tôi khẽ cười thành tiếng, vẫn mặc kệ y.

“Hoàng Nhi…”

Âm thanh này vừa vang lên, toàn thân tôi đều cứng ngắc.

Âm thanh êm tai nhất, cũng là âm thanh đáng sợ nhất thế gian này.

Tôi không thể tin được xoay người lại nhìn y.

Y dường như cũng ý thức được bản thân đã phạm sai gì lầm gì đó, nhanh chóng dùng tay bịt miệng mình lại.

Giờ này khắc này nhờ ánh trăng sáng, tôi mới nhìn rõ lỗ tai y.

Tai trái chẳng có gì cả.

Bên tai phải, hai đóa sen bạc lấp lánh tỏa sáng, nhụy hoa hồng ngọc đỏ bừng như máu.

Tôi ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt âm trầm.

Mắt của y… từ lúc nào đã biến thành sắc tím…

Tôi sợ sệt nhìn hắn, lẩm bẩm, “Ngươi… làm sao lại có thể nói chuyện?”

Liệu có ai đó đến nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện này đều là nằm mơ?

Hàn Đạm Y, Hàn Đạm Y dịu dàng xuất trần, Hàn Đạm Y khiến tôi tình nguyện vứt bỏ chính mình…

Là Trọng Liên.

Liệu có ai đến nói với tôi rằng, ban nãy tôi nghe thấy, đều chỉ là ảo giác…

Thế nhưng, tại sao mắt hắn vẫn là màu tím?

Tôi dụi dụi mắt mình, mở mắt ra lần nữa, chẳng gì thay đổi.

Lại dụi, vẫn không đổi.

Y nhíu mày thật chặt, tóm lấy tay tôi.

Tôi đưa tay nâng mặt hắn, nức nở nói, “Mắt của ngươi bị gì vậy, giọng… giọng của ngươi lại là như thế nào vậy? Đạm Y, ngươi đừng có đùa với ta, ta bây giờ không còn chịu nổi đả kích nữa đâu.”

Hắn cắn cắn môi, cúi đầu không nói chuyện.

Rèm mi đen đậm đậy lên ánh tím sậm trong đôi mắt.

Tôi chợt ngồi thẳng người dậy, cũng quên mất toàn thân mình đều là thương tích, đau đến nghiến răng.

Nhưng cũng chẳng quan tâm được nhiều như thế, chỉ vội nói, “Ban nãy ngươi không nói chuyện có phải không, ngươi tên Hàn Đạm Y có phải không. Mắt, mắt của ngươi, không không, nhất định là mắt của ngươi có vấn đề, ta bị mù màu, đúng, ta bị mù màu…”

Nói năng lộn xộn.

Hắn vẫn không lên tiếng, xuống giường nhặt y phục lên mặc vào người.

Tôi lại nhịn cơn đau tiến gần hắn, dùng sức lắc lắc hai vai hắn, “Ngươi nhanh gật đầu đi, ngươi là Hàn Đạm Y, đúng không, đúng không, có đúng không…”

Hắn cúi đầu xuống, khẽ tiếng nói, “Ta là Hàn Đạm Y. Hạm Đảm, Dực.”

(Hàn Đạm Y [韩淡衣 – Hán dàn yī] và Hạm Đảm Dực [菡萏翼 – Hàn dàn yì] có phát âm tương tự trong tiếng Trung, Dực nghĩa là cánh.)

Hảm Đảm, tức là hoa sen.

Hàn Đạm Y, Hạm Đảm Dực, Liên Dực.

Liên Dực.

Võ tịch thánh điển, cũng là danh hiệu của người luyện thành nó.

Tôi nên đoán ra từ sớm.

Người đẹp nhất trên thế gian này là Trọng Liên, làm sao có thể có người còn đẹp hơn hắn nhiều như thế chứ.

Đàn ông trên người bốc mùi trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, nhưng đàn ông đi đến nơi nào cũng tản ra mùi hương thanh mát nhàn nhạt, có thể được mấy người chứ.

Sở Vi Lan là một cô gái kiêu ngạo thế kia, lại là nhân vật có mặt mũi trong Trọng Hỏa Cung, nhưng vừa nhìn thấy hắn đã như chuột thấy mèo, vừa sợ hãi vừa lo lắng, ngoại trừ Liên cung chủ nàng ta dạt dào yêu thích, thì còn là người nào nữa chứ.

Quan trọng nhất là, đôi mắt của Trọng Liên và Hàn Đạm Y.

Cặp mắt giống nhau đến thế, ngoại trừ màu sắc con ngươi bất đồng, thì chẳng chút gì khác biệt.

Sao tôi lại đoán không ra được chứ?

Có khả năng trong tiềm thức đã sớm có suy nghĩ này, chỉ là… không muốn tiếp thu.

Nhất thời tất cả mọi vật trước mắt bắt đầu chao đảo muốn ngã.

Đầu tôi váng vất, lùi sau một bước, thoáng chốc ngã chổng vó trên giường.

Máu tươi đầy trên giường.

Gió mát hất mảnh y phục khoác hờ của Trọng Liên lên, da dẻ trắng nõn nhưng săn chắc lõa lồ dưới sắc trăng.

Người này ban nãy còn ôm chặt tôi trong lòng.

Thân thể này ban nãy còn đem đến cho tôi khoái lạc và đau khổ tận cùng của nhân gian.

Lần đầu tiên bị hắn đưa lên giường, tôi có thể tươi cười khó chịu không nói nên lời với hắn rằng: ngươi có thể làm gì được ta chứ, chẳng phải chỉ là đã đè ta rồi sao, nam nhân để ý những thứ này làm gì.

Thế nhưng lần này, tôi nên mở lời thế nào đây?

Chẳng lẽ tôi nên nói với hắn, ngươi vẫn chẳng làm gì được ta cả, lần này ngoại trừ ngươi đè ta, chẳng qua chỉ là lấy mất trái tim ta đi mà thôi.

Tôi muốn cười, tôi thật sự rất muốn cười. Tôi cũng rất muốn xông đến đánh hắn một trận.

Thế nhưng lần này là tôi chủ động nhào vào vòng tay của hắn, tôi cam tâm tình nguyện.

Lần trước sau khi Trọng Liên cường bạo tôi đã nói với tôi rằng: ngươi có thể khóc rồi.

Tôi đã quật cường cứng rắn đến một giọt nước mắt cũng không rơi.

Dốc sức nhẫn nhịn rất lâu, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay… Hóa ra tất cả chỉ là một trò bịp.

Lần này, không cần hắn mở miệng, tôi đã khóc không thành tiếng.

Hắn đi đến cạnh tôi, ngồi xuống, khẽ khàng ôm lấy tôi vào lòng, “Hoàng Nhi, đừng khóc, ta thật sự không cố ý muốn gạt em đâu…”

Mùi vị trên người hắn lại lần nữa vờn quanh tôi.

Rốt cục tôi cũng biết được tại sao mình lại cảm thấy mùi vị này quen thuộc đến vậy.

Là bởi đây chính là mùi vị đã bao vây lấy tôi thật lâu trong Trọng Hỏa Cung vào cái đêm đen như mực đáng sợ ấy.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn mặt không cảm xúc, “Nam sủng phải không.”

Trọng Liên nhất thời không phản ứng lại được với những lời tôi nói.

Tôi miễn cưỡng mỉm cười, “Ngươi nói với võ lâm hào kiệt trong thiên hạ, nói là muốn ta làm nam sủng của ngươi.”

Trọng Liên khổ sở nói, “Đó… đó là bởi vì…”

“Đó là bởi vì khi đó ngươi không khiến cho ta cam tâm tình nguyện để ngươi thượng, nhưng bây giờ thì đã bất đồng. Nam sủng này ngươi đã dùng hai lần, bất luận là trái tim hay là thân thể đều đã là của ngươi, dùng nữa cũng chẳng còn ý nghĩa. Lâm Vũ Hoàng đa tạ Liên cung chủ sủng hạnh.”

Tôi tránh khỏi ngực hắn, lùi sau một bước.

Trọng Liên tiến về phía tôi, dưới sắc trăng trắng như tuyết, đôi mắt hẹp dài càng trong vắt động lòng.

Hắn nhẹ nhàng nắm tay tôi, dịu giọng nói, “Hoàng Nhi, ta đưa em đi.”

Tôi thờ ơ hỏi, “Ô? Đi đâu?

“Trọng Hỏa Cung.” Hắn hôn lên má tôi, “Ta có thể cho em cuộc sống vinh hoa phú quý, có thể cho em một đời làm chủ tử không cần chịu khổ nữa, nếu là thứ em muốn, ta có thể đưa cả thiên hạ cho em.”

Tôi cười nói, “Ta muốn cái gì ngươi cũng có thể cho ư?”

Trọng Liên gật gật đầu, lại sáp đến gần hôn môi tôi.

Thơm ngát, sắc trăng thanh nhạt.

Hàn Đạm Y quả đúng là một nam nhân mê người.

Đáng tiếc, hắn còn có một cái tên khác.

Tôi dùng sức đẩy hắn ra!

Thẳng người lên gồng hết sức lực toàn thân, bốp một tiếng giáng một cái tát lên mặt hắn, “Trọng Liên, ta nói cho ngươi biết, ngươi hỏi ta muốn nhất là gì ư, vậy ta nói cho ngươi biết, chính là mạng của ngươi!”

Mặt của Trọng Liên bị giáng cái tát nặng nề lệch qua một phía.

Hắn che gương mặt hơi đỏ lên, trợn to mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ cửa phòng phẫn nộ nói, “Con mẹ nó ngươi có gan thì giết ta đi, nếu không có gan thì – cút ra ngoài ngay cho ta!”

Trọng Liên há miệng đang tính nói chuyện thì cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tia sáng mờ tối ánh lên biến xiêm y xanh biếc của người đó thành màu xanh đậm như lá sen.

Gương mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng nhưng lại có biểu cảm lạnh như băng giá.

Tiếp đó là một cô gái cũng tiến vào theo.

Một gương mặt trẻ con ngọt ngào nhưng có phần huênh hoang, váy áo rực sắc lửa.

Lưu Ly và Chu Sa.

Lưu Ly nhìn tôi một cái, rồi lập tức chuyển ánh nhìn, “Nơi đây không xảy ra chuyện gì chứ?”

Chu Sa cũng liếc tôi một cái.

Không giống Lưu Ly chính là, cô ta nhìn tôi sạch sành sanh từ đầu xuống chân, cuối cùng ánh mắt dừng mãi nơi vết máu trên giường, kinh ngạc một hồi, gương mặt chẳng biết tại sao lại đỏ lên.

Trọng Liên lành lạnh quét mắt nhìn họ, “Mời ra ngoài.”

Hắn vừa nói xong câu này, hai người kia thế mà lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng rất nhanh Chu Sa lại dùng ngón tay chỉ chỉ miệng của tôi, ý vị nháy mắt với Trọng Liên.

Lưu Ly hơi khom người, dùng khuỷu tay huých Chu Sa, đánh mắt ra hiệu với cô nàng một cái.

Chu Sa hiểu ý gật gật đầu, nói với Trọng Liên, “À, Hàn công tử, thân thể người đã khỏe cả rồi chứ.”

Trọng Liên gật đầu, “Rồi.”

Hắn lại nhìn tôi, ngồi xuống mép giường, khe khẽ thở dài, “Chu Sa, bảo Tùy Châu Kinh Ngọc đi chuẩn bị cho ta một bộ y phục mới. Mệt rồi.”

Chu Sa lại chớp chớp mắt với Trọng Liên, vừa len lén liếc tôi một cái.

Trước mặt một cô gái như Chu Sa, thế mà Trọng Liên lại có thể để quần áo rũ xuống như đang ở trong nhà.

Mắt của Chu Sa sắp sửa mọc trên thân thể lõa lồ của hắn rồi.

Tôi cười lạnh nói, “Liên cung chủ, trò đóng giả còn chưa chơi đủ sao?”

Trọng Liên nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, cúi thấp đầu, không nhìn tôi.

“Cung chủ, Lâm… Lâm công tử đã biết rồi sao?” Chu Sa đỏ mặt nói, “Nếu hai người đã cái đó rồi… vậy thì không cần chúng tôi đến đón Lâm công tử nữa chứ?”

Giọng điệu nghe thật chua chát.

Trọng Liên cau mày nhìn Chu Sa, “Ta không hỏi ngươi chuyện này.”

“Xin lỗi, thuộc hạ sẽ đi gọi Tùy Châu Kinh Ngọc đến.”

Chu Sa cắn môi, đi ra ngoài.

Lưu Ly nói, “Cung chủ, thuộc hạ cáo lui.”

Thấy bọn họ đã ra ngoài, Trọng Liên ngẩng đầu nhìn tôi.

Con ngươi màu tím sậm giống như một đầm nước suối sâu không thấy đáy.

Tối hôm nay dung mạo hắn trông còn đẹp hơn rất nhiều so với lúc hắn cải trang thành Hàn Đạm Y.

Cụ thể là đẹp ở đâu, tôi cũng không biết.

Tuy là cùng một người, có cùng một gương mặt.

Nhưng lại không giống với khi bị hắn xâm phạm.

Chỉ là cực giống với cảm giác vào khoảnh khắc khi tôi ở Trọng Hỏa Cảnh trêu chọc hắn, bị ánh mắt của hắn hớp hồn đến trái tim đau quặn lên.

Chính là nhìn thấy ánh mắt thế này, ban đầu mới chạy đến hôn hắn như một đứa ngốc.

Chỉ là hiện tại tôi vừa nhìn thấy đôi mắt kia thì đã có thôi thúc muốn giết chết hắn.

Chẳng bao lâu, hai bóng hình trắng tuyết chợt lẻn vào.

Tùy Châu, Kinh Ngọc.

Chủy thủ bên hông hai người lấp lóe ánh bạc âm hàn dưới sắc trăng sáng dịu.

Họ nâng một bộ y phục, tiến đến trước mặt Trọng Liên.

“Cung chủ, mời thay y phục.”

Gần như cất tiếng cùng một lúc.

Trọng Liên buộc dây lưng tiết phục, vươn tay ra.

Tùy Châu Kinh Ngọc khoác lên mình hắn tấm áo gấm đỏ tía lộng lẫy trang nhã, đoạn buộc y phục lại.

Sau khi thay y phục cho hắn xong, họ lại lấy lược ra, chải đầu cho hắn.

Tôi nhịn không được mà khinh bỉ nhìn hắn.

Trọng Liên nhà ngươi đã làm cung chủ, e rằng còn tiêu dao hơn cả Hoàng thượng.

Sau khi đã chỉnh trang xong xuôi, hai cô gái lui ra ngoài.

“Sao ngươi còn chưa ra ngoài?! Cút đi!”

Tôi dùng sức đẩy hắn, vết thương toàn thân bị kéo căng đau nhói.

Hắn ngồi tại chỗ chẳng hề nhúc nhích, một phắt túm lấy tay tôi, “Ngày mai ta sẽ bảo bọn họ đi tuyên cáo thiên hạ, hủy bỏ chuyện công bố hôm nay.”

“Tùy ngươi, ta chỉ biết bây giờ ta muốn ngươi cút.”

Tôi ra sức rút tay mình khỏi tay y, nhưng lại không giãy ra được.

“Hoàng Nhi, lần trước là ta không đúng với em, em muốn gì, ta đều có thể đền bù cho em.”

Hắn kéo tôi về phía hắn, tôi bị ép phải áp gần hơn một chút. Hắn vẫn nhìn tôi với vẻ đau lòng, dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi.

Tôi dở khóc dở cười, “Ta muốn ngươi cút, ngươi cút đi, có được không?”

Trọng Liên lại than nhẹ một tiếng, nhặt y phục ban đầu đã cởi vứt dưới đất.

Lấy ra một tấm da trâu, đặt vào tay tôi, “Ta biết em đang vẫn luôn tìm kiếm sáu người nam sủng của Tiết Hồng, tấm Lục Mỹ Đồ này mới là thật.”

Tôi nhận lấy Lục Mỹ Đồ, cũng chẳng liếc nhìn, trực tiếp ném lên giường.

Trọng Liên nói, “Ta đi đây.”

Tôi ngã xuống giường ngay lập tức, đầu nặng nề rơi xuống gối, nhắm hai mắt lại.

Cách một hồi, tôi mở mắt ra, hắn đã không còn đó.

Cửa sổ mở hé, tinh tú đầy trời.

Nhớ lại cái đêm cùng hắn ngắm nhìn bầu trời sao, lại suy nghĩ tình cảnh đêm nay.

Nhịn không được mà cúi đầu nhìn thân thể của mình.

Sau cơn mây mưa, dịch yêu và máu tươi chảy ra từ trong người vẫn chưa khô, mùi thơm trên người Trọng Liên dường như vẫn dập dờn trong bầu không khí chung quanh.

Nửa canh giờ trước, tôi vẫn còn vừa thở hổn hển, vừa bảo hắn tiến vào toàn bộ.

Vừa nhớ đến đây, gương mặt đã thoắt đỏ thoắt trắng.

Vùi đầu vào hai chân.

A, tôi vẫn còn là đàn ông sao.

Tôi còn mặt mũi gì đối diện với Lâm Hiên Phượng.

Quả nhiên tôi không nên tồn tại trên thế giới này.

Tôi nằm trên giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vốn cứ nghĩ mình sẽ mơ thấy Trọng Liên, nhưng tôi lại lần nữa mơ thấy người ấy.

Xác thực mà nói, là hai người ấy.

Trong mơ, tôi không phải tôi.

Dường như lại là tiết xuân, trăm hoa khắp núi, cỏ thơm um tùm, liễu biếc như tơ.

Một chiếc thuyền con lẳng lặng di chuyển trên con sông nhỏ phía ngoài thôn.

Nơi đầu thuyền có một người đàn ông thân hình thấp bé tướng mạo bỉ ổi.

Bách Thôi Hoa.

Lão lên tiếng mỉm cười với tôi, “Vũ Hoàng, Bách thúc thúc nói cho ngươi biết, gần đây có một thôn có rất nhiều mỹ nữ trong đó, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Tôi cười cười, nói, “Thế à, Bách thúc thúc lại bứt rứt không yên rồi.”

Bách Thôi Hoa nói, “Hí hí, Bách thúc thúc cũng muốn ngươi và Phượng Nhi được mở mang kiến thức cái gì gọi là mỹ nữ như mây.”

Tôi nhướng mày nói, “Hí hí, Bách thúc thúc có phải còn muốn thử xem mùi vị của da trâu nữa không?”

Sắc mặt của Bách Thôi Hoa chợt biến, “Tiểu tử thối, ngươi lại nhắc đến chuyện đó! Lần trước mấy lão già chúng ta bị ngươi làm cho tiêu chảy, xem ta có đánh chết ngươi không!”

Nói xong cởi giày ném vào người tôi.

Tôi kêu lên một tiếng, vội vàng kéo người bên cạnh chắn trước mặt mình.

Bách Thôi Hoa nói, “Phượng Nhi, ngươi lại che chở cho tên tiểu tử thối này nữa! Hai đứa đều lớn cả rồi, cánh cứng rồi, biết ức hiếp bọn ta rồi!”

Giọng điệu nghe lại có một chút làm nũng.

Nhất thời cái cảm giác thô bỉ đã biến mất kha khá, làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Bách thúc thúc, Vũ Hoàng đệ ấy còn nhỏ, đừng có so đo với đệ ấy nữa.”

Thiếu niên chắn trước mặt tôi có mái tóc dài đến áo chẽn, dùng sợi dây mảnh màu đen buộc một cách lỏng lẻo.

Y quay người lại, gương mặt vẫn mang đôi phần nét trẻ con, nụ cười ấm áp treo trên môi.

Nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm nơi mi tâm tản ra ánh sáng nhu hòa.

Bách Thôi Hoa nói, “Nó đã mười lăm rồi, còn gọi là nhỏ? Ta xem ngươi là có lòng giúp nó!”

Tôi lè lưỡi ra, làm mặt quỷ, “Phì phì phì, Bách Thôi Hoa, hoa loa kèn, mỹ nữ chẳng câu được ai hết, suốt ngày chỉ biết đi làm loạn.”

Bách Thôi Hoa tức đến lại ném giày về phía chúng tôi, nhưng bị người phía trước dùng tay đón được.

Bên dưới ghế, một bàn tay khẽ nắm lấy tay tôi.

Con tim chợt nóng.

Tôi lại cười với Bách Thôi Hoa, “Hừ hừ, Hiên Phượng ca là người thương Vũ Hoàng nhất thế gian này, Bách thúc thúc đừng có đố kị với con!”

Sau đó tôi nhẹ nhàng dựa vào lưng y, trong lòng luôn có một âm thanh lặp đi lặp lại –

Cho nên, Lâm Vũ Hoàng ta chẳng cần nhìn thấy mỹ nữ gì cả, đã có Hiên Phượng ca rồi, chẳng còn thèm muốn ai nữa.

Hiên Phượng ca chính là tất cả mọi thứ của ta.

,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play