“Lại là một tên đoạn tụ!” Mất khả năng

Nhịn không nổi nói ra mất rồi. Định nghĩa

Lâm Hiên Phượng nhíu mày nhìn tôi, “Cái gì gọi là “lại” là một tên đoạn tụ.” Trả nợ.

Tôi vờ ho hai tiếng, không nói chuyện. Giải trình

Tiêu Anh Lạc nói, “Bằng không, chúng ta vào trong viện của ta ở trước, thế nào?” Hồ sơ

Lâm Hiên Phượng nói, “Được, vậy đa tạ Tiêu cô nương.” Em Tiêu.

Tiêu Anh Lạc cười rộng rãi, “Đa tạ gì chứ, huynh và ta ai với ai chứ.” Đa tạ gì chứ.

Khẩu khí nói chuyện của Tiêu Anh Lạc này nghe sao mà quen tai thế. Quen tai thế.

Tiến vào Hồng Đoạn Viện. Hồng Đoạn Viện.

Vừa khéo hai người bạn của Tiêu Anh Lạc cũng ở trong này, nghe kiểu nói của cô nàng, là một cặp chị gái em trai. Lãng phí.

Người chị tên là Uất Trì Nguyệt Cầm, em trai tên là Uất Trì Tinh Huyền.

Tên đặt cũng thật thú vị, không biết nhân phẩm thế nào. Nhân phẩm.

Nghe nói cặp chị em đó cũng muốn tiến về kinh sư, nếu như tính cách của họ không tệ, thì dứt khoát kêu đi chung, cũng coi như là kết giao được hai người bạn.

Chỉ là vừa nghĩ đến điểm này, thì lại cảm thấy không đúng. Cảm thấy không đúng.

Dù sao tôi cũng phải rời đi, quen biết càng nhiều người, lúc biệt ly sầu càng thêm nặng.

Tôi ở trong sương phòng phía bắc của Hồng Đoạn Viện.

Cặp chị em đó ở bên trái của tôi, Hàn Đạm Y ở phía bên phải của tôi.

Trong viện quả nhiên trồng đầy mẫu đơn. Mẫu đơn.

Đỏ tươi như lửa, trắng muốt như tuyết, vàng chói như kim.

Ngụy tử diêu hoàng [1], chi hồng đậu lục, Chiêu Quân xuất tái [2], Quý Phi say rượu [3], lầu ngọc xuân tuyết, hoa thắm chêm lá biếc.

Đêm xuống, tinh di lậu chuyển, trăng thu chiếu rọi chưa ngơi ngủ.

(Tinh di lậu chuyển [星移漏转]: cắt nghĩa –  tinh tú di chuyển, đồng hồ nước chuyển đổi; ý chỉ đêm đã khuya.)

Một đôi mắt lóng lánh làn thu thủy nhìn ra ngoài song cửa, tựa như đang nhìn về nơi mênh mông không điểm dừng. Không điểm dừng.

Tôi ở trong viện đi tới đi lui một hồi, do dự rất lâu. Do dự rất lâu.

Vẫn là bước đến trước cửa phòng y, nói, “Hàn công tử, đã tối như thế này còn chưa ngủ?”

Hàn Đạm Y xoay qua, vẫy tay với tôi. vẫy tay với tôi.

Tôi đi đến bên cạnh y. Tôi đi đến bên cạnh y.

Y khe khẽ viết lên tay rôi rằng: Đạm Y. Đạm Y.

Tôi gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, lại gật gật đầu, nhỏ tiếng nói, “Đạm Y… Gọi thế này?”

Y không đáp lời, chỉ mỉm cười. chỉ mỉm cười.

Trong đôi mắt chuyên chú mảnh dài lưu chuyển thứ ánh sáng dịu dàng.

Y kéo tôi đến bên cửa sổ, che đi cặp mắt của tôi. che đi cặp mắt của tôi.

Tôi chớp chớp mắt thật nhanh, lông mi cọ vào lòng bàn tay y khẽ vang loạt xoạt.

Y nhẹ nhàng đẩy tôi đến trước song sửa, nâng cằm tôi lên.

Sau đó bỏ tay ra. Sau đó bỏ tay ra.

Tôi mở mắt ra, khẽ tiếng hít một hơi.

Vừa nhìn bầu trời sao vô ngần.

Tinh tú đầy trời, giống như múc một gáo vụn cát bạc, rồi lại vẩy xuống bầu không đen kìn kịt.

Như vô vàn con đom đóm bay múa khắp chốn, lấp lóe thứ ánh sáng óng ánh chói mắt.

Nhất thời tôi chẳng biết nói gì cho phải.

Tuyệt quá. Đẹp quá?

Như thế sẽ khiến tôi cảm thấy mình như một cô gái mê trai được anh chàng mình yêu mến cưng chiều.

Hương hoa trong đêm càng lúc càng nồng, hít sâu một hơi, tinh thần hưng phấn.

Xoay đầu sang nhìn Hàn Đạm Y, y dường như không yêu cầu tôi hồi đáp.

Chỉ là nhắm mắt lại, khe khẽ hít ngửi không khí thanh mát ngoài cửa sổ.

Hai hàng mi dài đen nhánh khẽ khàng khép lại.

Gương mặt nhu thuận bình lặng như nước. Bình lặng như nước.

Nhìn y một hồi, cảm thấy trong giây phút này, cả thế giới như đang ngừng chuyển.

Nếu như nói ở nơi này mãi ngắm nhìn tinh tú, thâu đêm suốt sáng, tựa hồ cũng chẳng có gì không tốt.

Khóe môi bất giác nâng lên. Mỉm cười.

Hồi lâu, cuối cùng y cũng quay qua nhìn tôi.

Đôi mắt bình thản lại trực tiếp đó, khiến người ta có chút sợ hãi.

Luôn cảm thấy sẽ nhìn thẳng vào đáy lòng người ta.

Ánh mắt hai người giao hòa dưới ánh trăng sao.

Tôi vội vàng ngoảnh đầu sang chỗ khác, thấp giọng nói, “Hàn công tử… Ờ, không, Đạm Y, ta có hơi mệt, muốn trở về đi ngủ, đi trước đây.”

Y lại dịu dàng mỉm cười, đôi mắt đen láy cong lên chỉ còn một nửa.

Viết trên tay tôi rằng: Xin lỗi. Có chút nhớ nhà. Ngủ ngon.

Tôi nói, “Nhớ nhà? Bớt chút thời gian về thăm cha mẹ là được.”

Y viết trên tay tôi: Mất rồi.

Tôi nói, “Mất rồi? Cái gì mất rồi? Cha mẹ ngươi…?”

Y ngẩng đầu nhìn tôi, lại viết: Phải.

Toi rồi, đụng phải chỗ yếu hại của người ta rồi.

Tôi đang nghĩ phải an ủi y thế nào, y lại khẽ vẽ hai chữ lên tay tôi: Không sao.

Tâm sự bị nói toạc, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cười cười, “Không sao thì tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”

Tựa như có hơi chột dạ, lại vỗ mạnh lên vai y, cố ý làm ra bộ dáng nói lời thấm thía mà lớn tiếng rằng, “Huynh đệ, kiên cường!”

Ngọn đèn có hơi tù mù, nhìn không rõ mặt y.

Nhưng tôi biết y cười vô cùng thoải mái.

Bước ra khỏi cửa phòng của Hàn Đạm Y, đứng trước cửa đến ngây người.

Nhìn ánh nến bên trong bị thổi tắt, tôi bỗng giơ tay mình lên, si ngốc nhìn hồi lâu.

Cảm giác rất kỳ quái.

Một hơi xông về phòng mình, đóng sập cửa lại, không rửa ráy không cởi y phục đã xông thẳng lên giường.

Tôi rõ ràng là thằng con trai…

Trong đầu một mảnh trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì cả.

Sau đó thì mặt không rõ làm sao lại bắt đầu nóng lên.

Đối với người mỹ mạo vô song, là người đều sẽ có chút khẩn trương.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Ngày kế nhìn thấy cặp chị em ở nhờ trong Hồng Đoạn Viện.

Mấy người ngồi chung trong phòng ăn dùng bữa.

Hàn Đạm Y vừa sớm đã ra ngoài, nói là buổi trưa sẽ trở về.

Uất Trì Nguyệt Cầm mặt mũi trắng nõn, dung mạo tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng là mi thanh mục tú, trông khá sang quý.

Uất Trì Tinh Huyền da dẻ ngăm đen, mày rậm mắt to, hoạt bát vui vẻ.

Trông thế nào cũng không giống chị em cùng mẹ sinh ra.

Sau khi Tiêu Anh Lạc giới thiệu mọi người với nhau, liền ngồi xuống cạnh Lâm Hiên Phượng, nói chuyện với y.

Uất Trì Tinh Huyền nhìn tôi một cái, liền cười đùa nói, “Huynh và ta tuổi tác xấp xỉ nhau, kết làm bằng hữu chứ?”

Tôi trước là ngẩn ra, nhìn trái ngó phải, vẫn tưởng y nhận nhầm người.

Chỉ chỉ chính mình, “Ngươi nói ta à?”

Cũng không biết có phải vì nguyên do da dẻ y hơi đen, cứ luôn cảm thấy đôi mắt y rất sáng.

Sau đó y dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn tôi, ra sức gật gật đầu.

Ông đây thích những người sảng khoái đấy!

Tôi dùng sức vỗ bàn, “Được! Huynh đệ, ta thích ngươi!”

Vừa kích động, lại bẽ mặt rồi.

Chính vào lúc tôi chuẩn bị tiếp nhận ánh mắt quái lạ của mọi người, Uất Trì Tinh Huyền cũng vỗ bàn đánh rầm, “Được! Huynh đệ, ta cũng thích huynh! Chúng ta cùng uống!”

Nói xong cầm bát cháo loãng trên bàn lên uống ừng ực.

Gặp được đồng loại rồi.

Lúc này Lâm Hiên Phượng sáp đến, nhỏ tiếng nói, “Kết bằng hữu thế này cũng rất tốt.”

Tôi cười đần, “Hì hì, chỉ là ngốc một chút.”

Lâm Hiên Phượng nói, “So với những quan hệ ám muội không rõ kia, ngốc quả thực tốt hơn nhiều.”

Tôi lỗ mãng liếc y một cái, “Sao cứ ngửi thấy một thứ mùi.”

Lâm Hiên Phượng như không nghe thấy lời tôi nói, “Không sửa dép dưới ruộng dưa, không chỉnh mũ dưới gốc mận.”

(Đại ý: Đừng làm chuyện gì dễ gây nghi ngờ, tình ngay lý gian.)

Tôi nói, “Ta ngửi thấy một thứ mùi.”

Lâm Hiên Phượng coi tôi như mù chữ, còn giải thích, “Cho dù là phòng của nam tử thì cũng không thể tùy tiện xông vào. Biết tránh hiềm nghi không.”

Tôi lại lặp lại một lần, “Ta ngửi thấy một thứ mùi rất nồng.”

Lâm Hiên Phượng cuối cùng nhìn thẳng vào nghi vấn của tôi, “Mùi gì?”

“Chua lắm, thật sự rất chua.” Tôi vừa nói vừa ra sức hít ngửi người y, “Với cái mùi giấm trên người ngươi, hun chết ta mất.”

Mặt Lâm Hiên Phượng trước là thoạt trắng, sau thì liền ửng đỏ.



Vừa suốt ruột vừa ngượng ngùng vừa tức giận.

Đại ca, huynh đừng có phản ứng như thế chứ, ta đùa thôi mà.

Tôi cũng chẳng biết nên nói gì nữa rồi.

Chính vào lúc này, cô Tiêu Anh Lạc hồng phấn kia sáp tới gần.

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi là đệ đệ của Lâm Hiên Phượng? Tại sao hai người chẳng giống nhau chút nào cả?”

Lâm Hiên Phượng thản nhiên nói, “Hắn không phải đệ đệ của ta.”

Tiêu Anh Lạc nói, “Hóa ra hai người không phải huynh đệ. Lâm Vũ Hoàng, trước kia trong võ lâm chưa từng nghe qua tên của ngươi, ngươi mới bước chân vào giang hồ ư?”

Tôi gật đầu nói, “Ta làm gì lợi hại bằng Hiên Phượng ca.”

Này, Lâm Hiên Phượng, ta đang khen ngươi, ngươi trừng ta làm cái gì.

Tiêu Anh Lạc nói, “Vậy ngươi và Lâm Hiên Phượng võ công ai tốt hơn?”

Tôi nói, “Ta làm gì lợi hại bằng Hiên Phượng ca.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Đệ bớt nói hai câu có được không?”

Tiêu Anh Lạc giống như càng nghe càng hưng phấn, kích động đến vỗ tay, “Vậy ngươi làm đệ đệ của ta được không?”

“Xin hỏi cô nương mấy xuân xanh?” Tôi nhíu mày, ghét nhất là làm em trai người ta.

Tiêu Anh Lạc nói, “Sao ngươi vừa nói chuyện lại cùng một giọng điệu như Lâm Hiên Phượng vậy, thật nhàm chán. Ta 16 rồi.”

Mười… mười sáu.

Chỉ có 16 mà dám làm chị của tôi.

“Tiêu cô nương, ta 18 rồi.”

“18 thì thế nào, ai nói nhất định phải lớn hơn mới được làm tỷ tỷ?” Còn chưa đợi tôi trả lời, cô nàng lại tiếp tục nói, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi nhất định chưa từng đến Lạc Dương đúng không? Tỷ tỷ đưa ngươi đi chơi, thế nào?”

“Được đấy được đấy.”

Sao âm thanh lại hai giọng trùng nhau?

Xoay qua nhìn, Uất Trì Tinh Huyền.

Y nói, “Tiêu tỷ tỷ, đệ muốn đi.”

Tiêu Anh Lạc trước là ngẩn ra, sau đó thì đẩy tôi một cái, “Lâm Vũ Hoàng, ngươi xem người ta đã kêu ta là tỷ tỷ rồi kìa.”

Tôi nói, “Ờ.”

Tôi thân với cô làm sao.

Hoa Di Kiếm nói, “Vũ Hoàng, hôm nay ngươi không dự tính đi ư?”

Tôi bày ra nụ cười lấy lòng, “Ta muốn trước tiên đi chơi một lát, bảo đảm trước giờ ngọ canh ba sẽ trở về.”

Hoa Di Kiếm nhìn nhìn Lâm Hiên Phượng.

Lâm Hiên Phượng nói như nản lòng, “Ta lại chẳng quản được đệ. Muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”

Sau đó ba người chúng tôi liền đi về phía chợ.

[1] Ngụy tử diêu hoàng [魏紫姚黄]: ngụy tử – mẫu đơn thiên diệp màu đỏ thịt, xuất phát từ Ngụy nhân phổ gia; diêu hoàng – mẫu đơn thiên diệp hoa vàng, xuất phát từ Diêu thị dân gia. Vốn chỉ hai giống mẫu đơn quý của thành Lạc Dương đời Tống, sau chỉ hoa cảnh danh quý.

[2] Chiêu Quân xuất tái: Truyền thuyết nói rằng, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạc lớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, liền đàn “Xuất tái khúc”. Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ “Lạc nhạn” trong câu “Trầm ngư lạc nhạn” (沉魚落雁; chim sa cá lặn) do đó mà có.

Khi qua Nhạn Môn Quan, cửa ải cuối cùng, Chiêu Quân được cho là đã cảm tác nhiều bài thơ rất cảm động. Tiếng đàn của Chiêu Quân ở Nhạn Môn Quan trở thành điển tích Hồ Cầm.

Ngôi làng quê hương của nàng ngày nay mang tên là làng Chiêu Quân. Dòng suối, nơi tương truyền nàng từng ra giặt vải trước khi được tuyển vào hoàng cung, được đặt tên là Hương Khê (suối thơm) để tưởng nhớ nàng. Trong miền Nội Mông Cổ có hai địa điểm được cho là mộ của Chiêu Quân, một gần Hohhot và một gần Bao Đầu, cả hai đều xanh ngắt cỏ tươi, nên đều được gọi là Thanh Trủng (mồ xanh). (Theo wiki)

[3] Quý phi túy tửu: Một hôm, Đường Huyền Tống hẹn hò với Quý phi, ra lệnh cho mở tiệc tại Bách Hoa đình (百花亭), để cùng đi ngắm hoa cùng uống rượu. Hôm sau, Dương Quý Phi đến Bách Hoa Đình trước, chuẩn bị đầy đủ bữa tiệc chờ Huyền Tông. Ai ngờ chờ mãi không thấy đâu, xe của Huyền Tông không thấy đến, chờ mãi, chờ mãi. Đến khi nghe báo rằng, Hoàng đế đang vui thú trong cung của Mai phi, Quý phi nghe vậy rất đau buồn, không muốn sống nữa.

Quý phi vốn có tính hẹp hòi hay ghen, mà phụ nữ trong trường hợp đợi chờ, rất dễ bộc lộ cái tính lẳng lơ. Trong lòng đang tình tứ đầy ắp, mà lại không có chỗ nào để khuây khỏa được ngay, thế là nàng liền uống rượu để giải sầu, chỉ ba ly vào là đã say, tình tứ tràn trề, không kiềm chế được mình. Thế là nàng liền lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu dâm, làm những động tác say rượu trước mặt hai Thái Giám là Cao Lực Sĩ và Bùi Lực Sĩ, để thỏa mãn dục vọng trong mình, mãi cho đến khi mệt lử rồi mới chịu trở về cung.

Điển tích trên được gọi là Quý phi túy tửu (貴妃醉酒; Quý phi say rượu), đặc biệt nổi tiếng trong giới Kinh kịch, thường hay được lấy ra để diễn tả và được xem là một trong những vở kinh điển nhất. (Theo wiki)

..

Mấy ngày gần đây là tiết mẫu đơn, du khách tới lui nhiều hơn thường ngày.

Nam nữ kết quần kết đội, phố xá tấp nập, hoặc uống rượu nói khoác, bắn pháo hoa, hoặc tụ tập múa hát, giả voi đánh hổ, đệm tỳ bà hát theo.

Cả đường Tiêu Anh Lạc nói mải miết không ngừng. Mải miết.

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi muốn ăn cái gì nào?” Trả lời đi.

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi nhìn bánh mà sạp hàng nhỏ kia bán đi, là đặc sản của chỗ chúng ta, ngon lắm đó.” Ngon?

“Lâm Vũ Hoàng, chúng ta đi xem người phía trước múa võ đi.”

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi thích mẫu đơn gì, chủng loại rất nhiều, có thể mang vài loại theo đó.”



Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn thêm nữa. Nhảm nhí.

“Đại tỷ à, ta mua mẫu đơn làm sao mang theo chứ? Cắm lên trên đầu? Ngươi bỏ quên Uất Trì đệ đệ người ta rồi kìa!” Vớ vẩn.

“Đại tỷ? Rốt cuộc ngươi cũng gọi ta tỷ tỷ rồi.” Ẩm ương.

Cô ta cười vui vẻ như vậy, mắt biến mất luôn rồi.

Chỉ số thông minh của Tiêu Anh Lạc này nhất định là âm, trọng điểm trong lời tôi nói cô ta có nắm được không vậy?”

“Ngươi xem Tinh Huyền đang chơi với một tiểu cô nương kìa.”

Không ngờ Uất Trì Tinh Huyền cũng là một tên háo sắc.

Nhưng nhìn theo hướng Tiêu Anh Lạc chỉ.

Hóa ra là một cô nương rất nhỏ.

Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi ngửa đầu gào khóc, đôi mắt to vốn trong trẻo khóc đến đỏ cả lên.

Da dẻ trắng như tuyết, y phục cũng được làm từ gấm Mãng Đoạn.

Con cái nhà có tiền.

Đi nịnh bợ. Đi nịnh bợ. 

Tôi cười híp mắt chạy đến bên cô bé.

Uất Trì Tinh Huyền sờ sờ đầu cô bé, an ủi, “Tiểu muội muội, đừng khóc nữa, ca ca đưa muội đi tìm mẫu thân…”

Tiếng khóc không ngừng.

Nhìn cái mặt Bao Công đen thui thủi của ngươi, em gái nhỏ nhà người ta có thể không khóc được sao.

Tôi đẩy đầu Uất Trì Tinh Huyền một cái.

“Để ta!”

Uất Trì Tinh Huyền xoa xoa đầu, tủi thân đứng sang một bên.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương, cười rạng rỡ nhìn cô bé.

“Tiểu muội muội, đừng khóc đừng khóc nữa, ca ca thích muội, ca ca đưa muội đi mua đồ ăn ngon được không?”

Rất có hiệu quả, lập tức không khóc nữa.

Tôi sờ sờ đầu con bé, vẫn là sức hấp dẫn của tôi lớn.

Kết quả sau khi ngừng trong phút chốc, con bé khóc càng lớn tiếng, “Oa… oa… mẹ ơi, có người muốn bắt cóc con…”

Tôi trở thành mẹ mìn rồi.

Tiêu Anh Lạc chạy đến, học bộ dáng tôi đẩy Uất Trì Tinh Huyền đẩy tôi ra.

“Người đừng có hù người ta nữa.”

Tiêu Anh Lạc dịu dàng sờ sờ mặt cô bé, khẽ nói, “Muội muội, nói cho tỷ tỷ biết, có phải muội lạc mất ba mẹ không?”

Tiểu cô nương từ từ nín khóc, “Đúng, đúng… huhu, không biết mẹ đi đâu rồi…”

Tiêu Anh Lạc nói, “Muội đi lạc mẹ ở chỗ nào? Tỷ tỷ dẫn muội đi tìm mẹ, được không.”

“Muội không biết… huhu, oa…”

Vốn khá hơn chút, lại khóc rồi.

Chính vào lúc này, một đôi tay thon dài khẽ vỗ về mái tóc mượt mà của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mở to mắt ngẩng đầu lên.

Một nam tử ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.

Vẫn là dịu dàng sờ mặt cô bé như thế, cười với nó.

Đôi mắt mảnh dài cong cong, trong mắt lưu chuyển gợn sóng nhu hòa.

Giữa hai hàng mày tuấn tú lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Rõ ràng là phố chợ ồn ào huyên náo, lại trở nên yên tĩnh tường hòa vào khoảnh khắc y đến.

Y chẳng nói một câu, chỉ cứ thế xoa đầu tiểu cô nương.

Tiểu cô nương không khóc nữa, chỉ nghệch ra nhìn y.

Đạm Y.

Ý cười của y càng lúc càng đậm, tiểu cô nương càng lúc càng hiện vẻ giật mình.

Lúc này Tiêu Anh Lạc nhân cơ hội hỏi, “Tiểu muội muội, muội có thể nói cho vị ca ca này biết muội bị làm sao không?”

Tiểu cô nương dùng giọng nói non nớt mà rằng, “Muội bị lạc mất mẫu thân…”

Hàn Đạm Y nắm lấy tay cô bé, khẽ giữ một hồi, rồi ôm cô bé lên.

Tiêu Anh Lạc nói, “Vậy muội lạc mất mẹ mình ở chỗ nào?”

Tiểu cô nương nói, “Chính là ở nơi này.”

Hàn Đạm Y để tiểu cô nương ngồi lên vai mình, khắp nơi tìm kiếm mẹ của cô bé.

Chẳng biết lúc nào, từng đám người đi đường cũng dần dừng lại, cùng nhìn sang bên này.

Ánh mắt của chúng nhân dừng trên gương mặt y chẳng chịu dời.

Không bao lâu sau, đã có người bắt đầu bụm miệng khẽ thảo luận gì đó.

Gò má các thiếu nữ đỏ hồng như hoa đào.

Ngay cả trong mắt nam tử cũng tràn đầy vẻ kính phục.

Một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt bước đến, “Vị đại ca này, có cần ta giúp đỡ?”

Lời này vừa nói, rất nhiều nữ nử khác đều nhao nhao muốn thử.

Hàn Đạm Y cười lễ độ, không lên tiếng, nhưng tỏ rõ ý cự tuyệt.

Vẻ mặt vốn mong đợi của đám nữ tử kia lại phai nhạt xuống.

Tiêu Anh Lạc nói, “Đoán chừng đây là con cái của nhà gần đây, bây giờ mọi người quây cả lại, nghĩ chắc phụ mẫu cô bé nếu ở phụ cận nhất định sẽ chạy đến.”

Hàn Đạm Y gật gật đầu, luôn dành ánh mắt an tâm cho tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương dường như cũng không sốt ruột.

Bàn tay nhỏ múp như củ sen quấn lấy cần cổ trắng ngần của Hàn Đạm Y, mái tóc mềm mại cọ xát da thịt y.

Tôi trông con bé ngay cả bám lấy mẹ mình chắc còn không lợi hại thế này.

Qua một lát, tiểu cô nương nhỏ giọng hỏi, “Đại ca ca, tại sao người không nói chuyện?”

Hàn Đạm Y nhếch môi mỉm cười, khẽ lắc lắc đầu.

Tôi nói, “Vị đại ca ca này không nói được, tiểu muội muội, muốn nói gì ta nói cho vị đại ca ca này là được.”

Tiểu cô nương lườm tôi một cái, “hừ” một tiếng, vùi đầu vào trong lòng Hàn Đạm Y.



Trò gì vậy chứ, tiểu nha đầu đáng ghét!

Lâm Vũ Hoàng ta là người thế nào, thế mà lại bị đứa nhóc miệng còn hôi sữa khinh thường!

Cũng may Hàn Đạm Y không nói chuyện được, nếu không tiểu nha đầu mê sắc này có khả năng sẽ mải quấn lấy y mấy chục năm trời.

Tiểu nha đầu đó dường như cảm nhận được tôi đang trừng nó, nó ngẩng đầu lên, trừng lại tôi một cái.

Tôi tức đến đau bao tử.

Thế còn chưa đủ.

Nó ngẩng đầu lên, đôi tay nhỏ đáng ghét chết đi được ôm chặt lấy cần cổ Hàn Đạm Y.

Hôn “bẹp” một cái lên mặt y.

Hàn Đạm Y sờ sờ mặt mình, mỉm cười nhìn con bé.

Bệnh luyến đồng.

Tôi xác định rồi, Hàn Đạm Y bị bệnh luyến đồng!

“Hì hì, ghen tỵ rồi à.”

Một giọng nói âm trầm lọt vào tai tôi.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười mờ ám trên mặt Tiêu Anh Lạc.

“Ai ghen tỵ với tiểu nha đầu chết tiệt đó chứ, bị một đại nam nhân ôm thích lắm sao? Ta thấy ngươi ghen tỵ thì có.”

Mắt tôi trợn lên, trời rất xanh, mây rất trắng.

Tiêu Anh Lạc dùng tay đẩy tôi một cái, “Ai nói ngươi ghen tỵ với tiểu cô nương kia chứ, ta là nói ngươi ghen tỵ với Hàn đại ca được người ta yêu thích, ngươi cố gắng nhưng chẳng được cám ơn.”

Tôi trợn to mắt, “Ta ghen tỵ hắn? Có nhầm không vậy! Ta ghen tỵ hắn luyến đồng ư?”

Tôi quên mất Hàn Đạm Y không bị điếc.

Hàn Đạm Y quay đầu lại, mắt đầy dịu dàng nhìn tôi.

Trên dung nhan thanh tú treo nụ cười như hoa nở.

Trái tim của tôi bỗng như cái gì đè lên, ho khan hai tiếng, “Cái đó, ta nói đùa thôi.”

Tiêu Anh Lạc nhỏ giọng nói bên tai tôi, “Xí, nói cho cùng vẫn là đứa vô dụng.”

Tôi cắn chặt răng lại, miệng không cử động mà nhả ra một câu, “Tốt hơn ai đó, đồ đàn ông.”

Tiêu Anh Lạc hung hăng giậm chân, “Ngươi nói ai đồ đàn ông đấy!”

Tôi tỏ vẻ không hề gì, “Ai đáp lại ta thì chính là người đấy.”

Tiêu Anh Lạc giận dữ nói, “Ngươi!”

Tôi nói tiếp, “Ta!”

Tiêu Anh Lạc xoay người sang, lại giậm mạnh chân, “Ta mặc kệ ngươi!”

Tôi cười nói, “Ngươi tưởng ta muốn ngươi kệ ta lắm?”

Lần này đã có kinh nghiệm, không thèm tiếp lời nữa rồi.

Tức giận thật rồi.

Tôi chạy đến trước mặt cô nàng, trêu ghẹo, “Đại tỷ, đừng giận tiểu đệ, tiểu đệ là đứa trẻ không hiểu chuyện, nên tha thứ thì vẫn phải tha thứ…”

Không để ý tới tôi.

Tôi cúi người nói, “Tiêu cô nương, Lâm mỗ tạ lỗi tại đây, Tiêu cô nương đừng vì một câu “đồ đàn ông” mà tức giận, tức giận sẽ già nua, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa…”

Tiêu Anh Lạc đột nhiên bật ra một câu, “Ta xinh đẹp ư?”

Cô nàng này… Nói chuyện quả nhiên không bắt được trọng điểm!

“Đẹp, tất nhiên là đẹp.”

Ông cha đã từng nói, khi một cô gái hỏi con cô ta có xinh đẹp hay không, con nhất định phải nói là đẹp.

“Vậy ta đáng yêu không?”

“Đáng yêu, tất nhiên là đáng yêu.”

Ông cha đã từng nói, khi một cô gái hỏi con cô ta có đáng yêu hay không, con nhất định phải nói là đáng yêu.

“Vậy ngươi có thích ta không?”

“Thích, ớ, không không, không thích.”

Ông cha đã từng nói, khi một cô gái hỏi con con có thích cô ta hay không, con nhất định phải nói là không thích.

Nếu không, đến lúc đó sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Cô nàng lại giở thói vô lại, “Vậy ta cũng không thích ngươi, ngươi đừng có nói chuyện với ta nữa.”

Tôi nói, “Tiêu cô nương, tất cả đều có khả năng, ngày tháng còn dài, ôi cha, cha mẹ của tiểu cô nương đến rồi.”

Cô nàng giận đến giọng nói run cả lên, “Ngươi gạt người.”

Uất Trì Tinh Huyền nãy giờ không nói chuyện đột nhiên bật thốt một câu, “Vũ Hoàng không có gạt tỷ.”

Đôi phu phụ ăn mặc giống hai con chim công lớn hóa ra là cha mẹ của cô bé.

Nhiệt huyết dâng trào.

Nếu không tôi đã lên thuyền giặc rồi.

Lúc này ánh mắt bỗng giao với Hàn Đạm Y.

Chỉ là lẳng lặng nhìn tôi như thế.

Cũng chỉ một khoảnh khắc, rồi liền quay đầu đi.

Ánh mắt không có tình cảm, tuy là không ý cười, nhưng cũng không gợn ghét hận.

Chỉ là lạnh đến khiến lòng người có chút băng giá.

Tiêu Anh Lạc và cha mẹ của tiểu cô nương trao đổi mới biết, cha mẹ của cô bé hóa ra là Thập Nhị vương gia.

Một nhà ba người nhân tiết mẫu đơn đến thành Lạc Dương thưởng hoa, nhưng lại lạc mất con gái khi dòng người nhốn nháo.

Hai vợ chồng cảm động đến cảm tạ Hàn Đạm Y mãi, hết lời khen Hàn Đạm Y tuấn tú lịch sự, nói thế nào cũng phải giúp y làm một chuyện.

Hàn Đạm Y không có yêu cầu gì, tôi liền nhắc giúp y.

Đưa mấy người chúng tôi đến kinh sư.

Vợ chồng Vương gia không nói lời nào liền đáp ứng.

Sau đó chúng tôi trở về Hồng Đoạn Viện.

Khì, chúng tôi dự định lấy le một chút sau khi ra ngoài thì được thứ gì tốt.

Tiện thể đưa chị em nhà Uất Trì theo.

Tối đó trong Hồng Đoạn Viện cùng Lâm Hiên Phượng thu thập xong hành lý, thuận tiện đưa chút đặc sản, dự tính cáo biệt Tiêu Anh Lạc.

Đi đến cửa phòng Tiêu Anh Lạc, đèn chưa tắt.

Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiêu cô nương, cô có trong đó không.”

Không ai trả lời.

Sau một hồi, Lâm Hiên Phượng lại gõ cửa nói, “Tiêu cô nương, cô nghỉ ngơi rồi à.”

Không ai trả lời.

Lại một hồi sau, vẫn không tiếng đáp trả.

Tôi đập mạnh lên cửa, “Này, Tiêu Anh Lạc, đồ đàn ông, ngươi vờ ngủ hả?”

Thế này vẫn không tiếng đáp trả.

Lúc này một nha đầu bước ra, nhỏ nhẹ nói, “Hai vị công tử, để nô tỳ vào gọi tiểu thư đi, nói không chừng tiểu thư đã ngủ rồi.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Nếu đã như thế, ngươi thay ta nói với cô ấy một tiếng là được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây.”

Nha đầu kia đáp một tiếng, đẩy cửa bước vào.

Tôi và Lâm Hiên Phượng xoay người trở về phòng.

Sau lưng truyền đến tiếng thét kinh hoàng chói tai, “Á —!!”

Chúng tôi lập tức dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy nha đầu kia khóc lớn chạy ra, thoáng cái quỳ rạp xuống trước mặt chúng tôi, “Công tử… công tử cứu mạng với, tiểu thư bị người ta giết rồi!!”

Lâm Hiên Phượng sửng người, nhanh chóng chạy vào.

Tôi cũng chạy vào theo y.

Nến chỉ cháy một nửa, Tiêu Anh Lạc nằm dưới đất, tứ chi đan nhau.

Mắt mở cực to, cánh tay gác lên trên mặt, che đi nửa bên mặt, nhưng không nhìn thấy miệng vết thương.

Tiêu Anh Lạc, ban ngày còn cười vui vẻ như thế, vẫn là một cô gái có máu có thịt.

Lúc này biến thành một xác chết không cử động không hít thở.

Không kềm được mà nuốt nước miếng.

Đời này tôi chưa từng nhìn thấy người chết, nhất thời chỉ cảm thấy lông măng dựng đứng.

Lâm Hiên Phượng bước đến, lật thân thể của cô ta lên.

Xụi lơ vô lực.

Mắt trợn trừng càng thêm khủng bố.

Nơi cần cổ trắng nõn có một vết thương đỏ au, tựa hồ cũng chỉ là xuất huyết nội.

Lâm Hiên Phượng hít sâu một hơi, “Nàng ta hít thở không thông mà chết.”

Tôi nhất thời sợ đến một câu cũng nói không nên lời.

Nha đầu kia dè dặt tiến gần, vẻ mặt như đưa đám nói, “Lâm công tử, là ai giết hại tiểu thư…”

Lâm Hiên Phượng nói, “Ta cũng không biết. Nhưng người giết nàng ấy sử dụng vũ khí là trường tiên.”

Y cuộn phần tay áo của cô ta từ cổ tay cuộn lên.

“Trên người nàng ta cũng có những lằn roi mảnh nhỏ. Đại khái người đó muốn giết nàng ta, nàng ta phản kháng mà lưu lại.”

Y nâng đầu cô ta dậy, để lộ lằn roi rõ nhất ra dưới ánh nến.

“Vết tích phản kháng của nàng ta không mấy rõ ràng. Người này võ công rất cao. Nhưng vết thương này lại rất nhạt, đầu nàng ta cũng không có dấu vết bị vặn trật, nói rõ người ghì chết nàng ta dùng lực không lớn, điều này chỉ nói rõ một điểm, người giết nàng ta là một nữ tử.”

Tôi và nha đầu kia đều im lặng gật đầu.

Lâm Hiên Phượng nói, “Môn phái sử dụng roi ở phụ cận có một, Yến Kính Đảo. Nhưng Yến Kính Đảo chỉ thu nhận nam đệ tử. Ngay cả hai đảo chủ cũng là nam tử.”

Tôi nói với nha đầu kia, “Tiểu thư các cô không đắc tội với người nào võ công cao chứ?”

Nha đầu đó nói, “Không có, tiểu thư luôn có quan hệ rất tốt với người trong giang hồ, hơn nữa gần như quen biết đều là nam tử.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Nữ tử dùng roi… Chẳng lẽ là Tiết Hồng?”

Tôi nói, “Tiết Hồng cũng dùng roi?”

Lâm Hiên Phượng gật đầu, “Nhưng Tiết Hồng luôn ở trên đỉnh Thải Liên, hiếm khi xuống núi.”

“Hải Đường.”

Tôi tránh khỏi đôi mắt vẫn mở trừng của Tiêu Anh Lạc, trực tiếp nhả ra hai chữ này.

Lâm Hiên Phượng nói, “Hải Đường? Một trong tứ đại hộ pháp của Trọng Hỏa Cảnh, Hải Đường?”

Tôi gật gật đầu.

Chuyện gì cũng có thể nhớ nhầm, nhưng cảnh múa đại đao của Chu Sa và cây roi của Hải Đường quấn lấy đại đao thì thế nào cũng không quên được.

Lâm Hiên Phượng nói, “Vũ khí của người của Trọng Hỏa Cảnh đều là cố định, một khi ra tay nhất định thấy máu. Cho nên không ai biết vũ khí của họ là gì. Sao ngươi lại biết Hải Đường dùng vũ khí gì?”

“Ta mặc kệ, ta cứ biết thế. Ta cứ biết thế…”

Tôi biết chắc là hắn sẽ không buông tha tôi.

Tôi dựa sát vào tường, sau lưng thấm đẫm mồ hôi.

Lâm Hiên Phượng bước hai bước về phía tôi, ánh mắt ân cần nhìn tôi, “Sắc mặt của ngươi sao lại kém như thế… Không sao đâu, chuyện này sẽ có một ngày lộ rõ chân tướng. Ta đi kêu Hoa đại ca đến xem giúp.”

Nói xong, liền nhấc tay muốn sờ mặt tôi.

Nhưng tay giơ lên nửa chừng thì lại gắng gượng thu hồi lại.

Tôi gật gật đầu, toàn thân cứng ngắc, trán nhỏ từng giọt từng giọt mồ hôi lớn.

“Đừng quá để ý.” Đúng thế.

Khẩu khí của y trở nên nhạt hơn chút, sau đó đi ra ngoài.

Nha đầu kia cũng cuống quýt ra theo.

Tầm mắt lại lần nữa dừng trên thi thể lạnh băng băng của Tiêu Anh Lạc.

Da đầu tê dại một hồi. Ngứa ngáy.

Nhắm mắt lại, cắm đầu chạy ra ngoài.

Cắn răng xông ra hậu viện, đến trước phòng mình.

Đứng ngoài cửa, cửa sổ giấy bị gió thổi rung lạch cạch.

Trong phòng một màu đen kịt. Đen kịt.

Lộ ra một tia sáng, loáng thoáng hiện lên dưới sàn nhà trong phòng, trông âm u cực kỳ đáng sợ.

Hít sâu một hơi, đặt tay lên cửa, muốn đẩy cửa bước vào.

Trong đầu tái hiện đôi mắt của Tiêu Anh Lạc.

Mặt mũi vặn vẹo đáng sợ. Kinh hãi.

Tay run lên, rụt về. Run rẩy.

Phòng bên phải, ngọn đèn dầu sáng choang.

Tôi lại nhìn vào trong phòng, vội thu hồi ánh nhìn, vực dậy tinh thần xông sang bên phải, đẩy mở cửa phòng.

Hàn Đạm Y vừa cởi y phục, đang ngồi trước gương đồng lặng lẽ chải tóc.

Nghe tiếng cửa kêu, giật mình đến làm rơi lược gỗ trong tay.

Xoay đầu lại hơi lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nhất thời tâm thần chưa định, chỉ biết vội vàng đóng cửa lại, dựa vào ván cửa, thở dốc từng hơi.

Y xổm xuống nhặt lược gỗ, đặt lên trên bàn.

Chỉnh lại đầu tóc, bước về phía tôi.

Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã lỗ mãng xông vào phòng người ta, thật sự là chuyện rất vô lễ.

Nhưng tại sao lại làm như thế, cả tôi cũng không rõ.

“Xin lỗi, xin lỗi. Ta chỉ bị sợ quá thôi, bây giờ ta sẽ đi ra ngoài.”

Nói xong xoay người kéo cửa.

Cửa đột nhiên bị đóng chặt.

Tôi xoay đầu lại, nhìn Hàn Đạm Y cách tôi rất gần.

Ánh sáng tù mù, y lại ngược sáng đối diện với tôi.

Vẻ mặt không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy sống mũi cao thẳng duyên dáng và xương hàm đường nét rõ rệt.

Đôi mắt mảnh dài như tuyết hồ lại bị sương mù mờ mịt kéo màn.

Y cúi đầu nhìn tôi chăm chú.

Trái tim vốn đã đập rất nhanh càng rối thành một nùi.

Giả sử lúc này y cho tôi hai cái miệng thì hẳn chừng tôi cũng chẳng thể phản ứng.

Y nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng viết lên: Nói cho ta biết.

Thân thể của tôi không tự chủ được mà co rúm lại, tiếng nói phát ra cũng biến thành hơi run run, “Cô ta, cô ta chết rồi, Tiêu Anh Lạc chết rồi…”

Y viết trên tay tôi: Tại sao.

Tôi nói, “Cô ta bị người ta giết, cô ta bị người ta giết… Ta cảm thấy hắn đã đến, hắn nhất định muốn giết ta…”

Y cúi thấp đầu, lại viết: Ai.

Tôi không biết mình bị gì nữa.

Đây rõ ràng là bí mật to tày đình, không thể nói cho bất kỳ ai biết.

Tôi đã nhịn lâu thế này, vốn nên tiếp tục nhẫn nhịn.

Nhưng khi tôi nhìn thấy đôi ngươi sâu không thấy đáy kia, thế mà lại bị mê hoặc.

Bỗng chốc trở tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt đó, nói, “Trọng Liên, là Trọng Liên… hắn muốn giết ta, ta hại hắn bị tán công, hắn nhất định vẫn chưa hả giận, ta sẽ chết ở đây, ta, ta phải làm thế nào…”

Ánh mắt của Hàn Đạm Y một thoáng trở nên có chút kinh ngạc.

Y nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, viết lên lòng bàn tay tôi: Đùng sợ.

Tôi ngẩng đầu nhìn y, “Ta biết ta không nên sợ hãi…”

Y vẫn cúi đầu, tiếp tục viết hai chữ: Có ta.

Tay của tôi bất giác rụt về sau.

“Ý… là ý gì?”

Tôi nhỏ giọng hỏi.

Y chỉ chỉ ngực mình, mỉm cười.

Tôi theo bản năng lùi sau một bước, chân đụng phải ván cửa, phát ra một tiếng “khịch”.

Thế nhưng Hàn Đạm Y lại tiến lên một bước, cách tôi càng gần hơn.

Nhìn thấy gương mặt càng tiến lại gần của y, tôi nhất thời tâm tư rối loạn, túm lấy cửa bên cạnh, kéo cửa ra rồi chạy biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play