Từng lời từng chữ từ A Lan, thể hiện rõ khinh thường, đả kích người làm Quân Lăng nghe qua kinh ngạc.
Đinh Lan mà chàng ta từng biết trong mắt không màng những thứ kia, hư vinh, quyền lực, nàng cũng sẽ không vì nó mà xem thường người khác như thế.
Nàng luôn xem trọng người có tình, không quản lợi ích bản thân.
Nhưng người trước mặt này...
Là do mất đi đôi mắt mà thành sao? Hay sống trong vòng tay của Nhị Vương Gia, bị những thứ xa hoa bên cạnh kẻ đó mê hoặc rồi?
Không, chắc nàng hận chàng ta, mới cố tình nói thế.
Quân Lăng trong lòng phủ định lại không để ý A Lan phía trước rút xuống trâm cài tóc, nhanh chóng dùng lực đâm xuống ngực chàng ta.
Phập một tiếng, máu tươi chảy ra theo cảm giác đau đớn kéo Quân Lăng khỏi dòng suy nghĩ, chàng ta nhìn cây trâm ngọc trước ngực, bàn tay A Lan đang ghim chặt nó xuống.
Bên tai lại nghe được giọng nàng phát ra: “Thế này đã đủ chưa, một đâm cắt đứt đoạn tình duyên trước, cắt đứt hi vọng của ngươi?”
Quân Lăng nét mặt ngưng trệ về sau bỗng giơ tay nắm bàn tay A Lan, rồi chàng ta nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: “Nỗi hận của nàng đã lớn như vậy rồi? Nếu cái chết của ta có thể làm nàng giảm bớt hận thù thì cứ dứt khoát ra tay, chết dưới tay người mình thích, coi như phúc phận may mắn cuối cùng của ta.”
Vốn dĩ nói ra lời này, Quân Lăng tưởng nàng sẽ thuận theo mà đâm thêm vài nhát, đáng tiếc A Lan không làm thế, nàng buông tay khỏi cây trâm, gạt xuống bình sứ bên cạnh để bình sứ vỡ tan, tiếp theo nhặt một mảnh sứ lên.
A Lan vừa kề mảnh sứ sắc nhọn lên cổ chàng ta, vừa cong môi cười nói: “Mạng người ta không cần, nhưng người khác cần, nên là đêm nay ngươi là lối thoát của ta.”
Thời gian trôi qua, A Lan mang theo Quân Lăng đi ra đại sảnh, nàng lớn tiếng kinh động tất cả mọi người trong phủ.
Khi Quận Chúa thức tỉnh nghe thấy thế, vội vàng đi ra, khoảng khắc trông thấy Quân Lăng trước ngực máu tuôn, bị A Lan nắm giữ kề mảnh sứ nhọn vào cổ.
Quận Chúa tức thì mở to mắt, thất kinh cất giọng: “Đinh cô nương, cô làm gì vậy?”
“Quận chúa, ngươi cần mạng Quân Lăng không? Nếu cần thì mở cửa lớn thả ta đi, ta sẽ tha cho Quân Lăng.” A Lan hướng Quận Chúa ra điều kiện.
Quận Chúa ánh mắt sáng tỏ, nhưng vẫn do dự hỏi: “Đinh cô nương, cô quyết định rồi ư? Cô không nghĩ rằng về sau Nhị Vương Gia khôi phục bình thường sẽ đối với cô thế nào à?”
Đinh Lan chọn Nhị Vương Gia, không ngần ngại dùng Quân Lăng để thoát thân trở về. Có thể đây là lựa chọn tốt nhất hiện tại với Đinh Lan, nhưng về sau chưa chắc.
Thế lực đằng sau Nhị Vương Gia không yên, nhất định có một ngày thức tỉnh hắn ta, lúc đó một người thừa như Đinh Lan không thể bình yên tồn tại bên người Nhị Vương Gia nữa.
Nhị Vương Gia khi ấy lại tranh quyền đoạt vị, đặt tâm tư vào chính sự lấy thứ thuộc về mình.
Đinh Lan sẽ là thứ đồ bị bỏ quên.
Cơ mà Quận Chúa biết mình nói ra cũng không tác dụng, vì Đinh Lan không đặt tin tưởng vào Quận Chúa.
Quả nhiên giây sau A Lan không chút chần chờ đáp: “Ta tin Nhị Vương Gia sẽ không thất hứa, một đời săn sóc ta, Quận Chúa không cần lo lắng.”
Quận Chúa lúc này mím môi không nói, ánh mắt nhìn A Lan rồi dừng lại Quân Lăng, chàng ta bị bịt miệng, đang kịch liệt lắc đầu giãy giụa, ra hiệu không được.
Chàng ta không cho phép điều đó, A Lan sẽ không đi đâu cả!
Những điều trong mắt Quân Lăng, Quận Chúa đều thấy rõ, nhưng đến cuối Quận Chúa quay đi làm như không thấy nói: “Đinh cô nương buông Quân Lăng đi, cửa lớn sẽ mở cho cô.”
A Lan nhếch môi, “Quận Chúa, ngươi có thể giữ chặt Quân Lăng, tình cảm cứ tự tin giành lấy, khác thuộc về mình mà.”
Lời nói rơi xuống cùng lúc A Lan đẩy Quân Lăng sang cho Quận Chúa, chính nàng xoay người chạy hướng cửa lớn dần mở kia.
Quân Lăng được Quận Chúa đỡ lấy, chàng ta hai mắt đỏ rực nhìn bóng lưng A Lan.
Tại sao lựa chọn tàn nhẫn với chàng ta.
Rõ ràng năm đó cố gắng cứu nàng, cho đến hiện tại cũng cố gắng, nàng lại không thừa nhận dù một phần!
Không!
Quân Lăng phút chốc động đẫy, dưới con mắt kinh ngạc của bao người rút ra cây trâm trước ngực, chàng ta rời khỏi vòng tay Quận Chúa, chạy về hướng A Lan, hét lên: “Đã lợi dụng nhau như thế, thì đêm nay nàng phải chết cùng ta!”
“Không, Lăng ca!” Quận Chúa trợn tròn mắt, mau chóng chạy theo.
Phập.
Lần nữa tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên, tránh cảnh như dừng lại, tất cả mọi người cứng đò ra, há miệng không thốt lên lời.
Mà A Lan đứng trước cửa lớn đã mở rộng, bị tiếng động phía sau thu hút, theo bản năng nàng quay đầu.
Đập vào đôi mất là cảnh tượng Quận Chúa ngã quỵ xuống, nơi ngực trái là chiếc trâm của nàng ghim sâu, còn kẻ đâm lại là Quân Lăng.
Lời nói vừa rồi của Quân Lăng là kéo A Lan nàng chết chung, nhưng nàng không ngờ Quận Chúa ấy vậy lao ra ngăn cản, thay nàng hứng chịu một đâm.