Chàng đẩy nàng ra khỏi đại môn, bắt nàng nhìn vào kiệu hoa đỏ chói phía xa, và nam nhân trên lưng ngựa, đoàn người đang đi qua, mà nàng lại nhắm mắt, xoay người ôm lấy chàng thật chặt. Nàng cố chấp níu giữ, nức nở khóc xin : "Mặc Ôn, Nhan Nhan không muốn thế này! Đừng mà..."
"Buông tay đi Nhan Nhan, dù là ta nói thật hay giả, nàng vẫn sẽ tổn thương thêm. Nghe lời, rời đi." Chàng gỡ tay nàng khỏi mình, đẩy nàng ra ngoài, người nhanh chóng đóng lại đại môn.
Nàng vội vã giữ lấy, nhưng cánh cửa vô tình đóng chặt mất, dù nàng có vỗ hay kéo cũng chẳng ích chi, bởi vì cửa đã khóa, chỉ có thể nghe được tiếng chàng bên trong : "Không mở cửa ra, càng không cho người vào." Chàng đang nói người canh cửa, xong nàng không nghe gì nữa.
Hết thảy tuyệt vọng, chàng khiến nàng tan nát cõi lòng, chút gì ấy thương tiếc nàng, chàng cũng từ chối cho. Rốt cuộc thì cái nào là giả, nào là thật? Chàng nói nàng chỉ có mình chàng, từ nhỏ cho đến lớn, quen thuộc riêng chàng, chàng thích nàng, yêu nàng, nàng một lòng một dạ với chàng. Cả hai mang phần tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Khắc cốt ghi tâm ở đâu? Hay là phần tình cảm này thuộc về cố chủ, cố chủ không nhận mới dành cho thế thân?
Bởi với một thế thân mà nói, vốn không có thứ thuộc về riêng mình.
Có phải nàng đúng là thế thân? Thế thân của Hoa Quân, giống nhau bảy phần?
Những gì chàng nói, đều chỉ nàng thích nam trang, nhưng nàng chưa một lần cảm nhận được bản thân yêu thích giả nam trang.
Hay nói nàng khác xa Mặc Nhan, có điều duy nhất tương đồng là nàng yêu chàng, giống Mặc Nhan. Mà yêu chàng không phải từ đầu, do ngày tháng qua mau, hay gần nhau nói cười, tim nàng theo lời ái ân, lệch nhịp với chàng.
Như lừa gần rơm, lâu ngày cũng bén.
Phải chăng đúng là vậy, câu chàng nói lúc nãy... Ái nhân của nàng thành thân?!
Nghĩ tới đây, nàng bất giác quay đầu, nhìn nam nhân trên ngựa. Khuôn mặt lạnh lùng ấy, thân thuộc vô cùng, hình như nàng đã từng khắc ghi tâm trí dáng người này. Gương mặt nam nhân làm đầu nàng đau thật đau, sâu trong lòng hiện hữu vết thương rỉ máu đi kèm đau đáu, dường như là vết thương nặng chưa lành bị người cào cấu thêm mới đau.
Từng câu nói vang vọng trong đầu, kí ức tựa thủy triều quay về, lấp đầy khoảng trống bấy lâu.
Nàng nhớ ra bản thân thật sự là ai rồi!
Nàng là Hoa Kiêu, không phải Mặc Nhan.
Sau cái ngày thành hôn bi ai, nàng bị Mặc Huyền khước từ. Lần đó nàng đang làm việc, bước xuống cầu thang thì đằng sau lưng có người, người đó giơ tay đẩy nàng ngã xuống, lăn vòng từ trên mấy bậc thang, nàng nhớ đầu mình đập mạnh xuống đất sau ngất lịm đi. Khi tỉnh lại nàng thấy Mặc Ôn và rồi đối với Mặc Ôn có ý muốn gần gũi mà không rõ vì sao.
Tiếp theo nàng gả cho Mặc Ôn. Ngoan ngoãn bên chàng, chàng đi đâu thì nàng đi theo đó.
Trở thành Mặc Nhan ngây ngô chỉ có Mặc Ôn, không còn là Hoa Kiêu người vứt bỏ chẳng thương, thanh danh mất hết, người thân không nhận, còn sống trở thành chết đi.
Mà Mặc Ôn, chàng lợi dụng nàng, nói lời giả dối để nàng tin tương thành người của chàng, Mặc Nhan, ngu ngốc ở chàng, si si mê mê, loạn tâm trí. Với chàng muốn bao nhiêu mù quáng liền có bấy nhiêu.
Để chàng lừa gạt hết lần này đến lần khác.
Ôi... Đời này quá nhiều chuyện nàng không ngờ tới rằng sẽ đến với bản thân mình.
Con rối mua vui, trò cười của thiên hạ, thế thân của ca ca. Trái tim chất chứa bao nỗi đau, trong lòng ưu phiền chẳng dứt, và sinh bệnh ưu sầu...
Nàng làm gì bây giờ? Nàng làm gì để thoát khỏi tình cảnh hiện tại?
Trốn đi?
Tự vẫn?
Ngay cả cách để cứu lấy mình nàng cũng không nghĩ được! Nàng đúng là nữ nhân ngu ngốc yếu đuối, vô dụng mà!
Tự hỏi mệnh của nàng, sao nghiệt ngã thế này? Trớ trêu thay nàng chẳng mạnh mẽ nổi, để đối mặt với mọi việc. Nếu nàng có thể quả quyết, quật cường, đã không như giờ, hèn yếu ngồi đây than khóc, trách bản thân!
Lâu thật lâu sau Hoa Kiêu giơ tay lau nước mắt mình, nàng quay đầu nhìn lại cánh cửa phía sau, nhìn kĩ càng nó lần cuối, nhớ lại những kí ức ngày chàng cùng nàng nắm tay, bước qua cánh cửa này, nhiều lần đi dạo chơi rắt vui vẻ, tốt đẹp, nhưng đều qua rồi.
Hoa Kiêu lại nâng mắt, trông đoàn người đi qua, hai mắt đỏ au chăm chú ngắm kiệu hoa, dòng lệ không kìm nén được, cứ thế tràn mi, nhòe đi hình ảnh trước mắt. Nàng là tân nương, tân nương bị hắn vứt bỏ, rồi chàng đến cho nàng cơ hội làm một tân nương hoàn chỉnh, ấy vậy đến cuối nàng lại vì chàng mà cởi bỏ hỉ phục, khoác lên nam trang.
Thay vì ở căn phòng song hỉ, nàng đi đến nơi phong trần, nghỉ ngơi cùng chàng. Tại khoảng khắc ấy chàng uống say, say nhìn nàng gọi tên Hoa Quân, nàng nghe, trái tim đầu tiên đau vì chàng. Thật sự nực cười! Nực cười vì nàng lỡ thích chàng, thích kẻ coi nàng là thế thân đó, thậm chí đắm chìm vào thứ tình cảm chàng cho!
Giữa chàng và Mặc Huyền như nhau, kẻ lừa nàng, trêu đùa tình cảm nàng trao, người dối gian mang nàng về làm thế thân.
Tám lạng, nửa cân, so ra riêng nàng hèn mọn nhất. Cần đặt xuống một ít tốt đẹp quan tâm, nàng sẽ tin, thích họ thật tâm.
Ha ha... Quá đỗi chế nhạo đi!
Hoa Kiêu dở khóc dở cười đứng dậy, chọn đúng thời điểm đoàn người tiến gần mà đi ra. Nàng thân bạch y đơn điệu, mái tóc dài rũ xuống, sắc mặt bạch nhược, dáng vẻ cười dại, khóc thương hòa lẫn, bộ dạng người nhìn tưởng nàng là ma quỷ giữa ban ngày xuất hiện.
Người xung quanh nín thở, quan sát nàng bước ngang qua kiệu hoa.
"Nữ tử đó... có phải hay không là Hoa Kiêu?"
"Không! Không thể nào! Hoa Kiêu chẳng phải tự vẫn lâu rồi sao!"
"Không lẽ... là hồn nàng ta hiện về?!"
Có người vì lời bàn tán mà sợ hãi chạy đi, cũng có người nhìn dáng điệu Hoa Kiêu đến sợ ngất xỉu.
Phần Mặc Huyền trên ngựa, hắn phía xa thấy nàng rồi, hắn bất ngờ, ngoài ra thì ánh mắt không rời nhìn nàng cảnh giác.
Chắc rằng hắn không nghĩ nàng đứng trước hắn lần nữa, còn đúng vào ngày hắn thành thân.
...
"Hoa Kiêu! Ngươi chưa chết ư?" Liên Tước nghe lời xôn xao bước xuống kiệu hoa, nàng ta gỡ khăn hỉ, mắt đẹp chứa hận ý nhìn nàng.
"Tước nhi? Nàng làm gì?" Hắn trên lưng ngựa đằng xa quát lên với Liên Tước, hiển nhiên tức giận bởi hành động của nàng ta.
Nàng bên kia lặng thinh không phản ứng, vẫn bước chân chậm, mà Liên Tước lại cố chấp chạy tới, kéo nàng quay đầu, ép buộc nàng nhìn nàng ta.
Liên Tước động vào nàng, xác định nàng có hơi thở, người ấm nóng. Nàng ta sững sờ, khó tin thốt lên : "Tại sao ngươi còn sống? Ngươi rõ ràng đau khổ tự vẫn rồi cơ mà!"
Hơn hai năm trước, Hoa phủ treo đèn lồng trắng, dài lụa trước cửa lớn, người người trong đó khóc than nói Hoa Kiêu tự sát. Sớm đi khỏi nhân thế.
Đấy là kết thúc nàng ta tính sẵn cho Hoa Kiêu... Nhưng bây giờ Hoa Kiêu sống sờ sờ đứng đây!
Nàng ta chắc chắn mình không nhìn sai, thực sự là Hoa Kiêu!
Sao có thể?
Hoa Kiêu nàng gạt bàn tay Liên Tước ra khỏi mình, nhếch miệng, chậm rãi nói : "Như Liên Tước cô nương thôi mà, miệng nói yêu Hoa Quân, chân thành, thật tâm thích, lúc mất đi Hoa Quân đau lòng tuyệt vọng cỡ nào, mà đến giờ cũng có đau đến nghĩ quẩn đâu! Đã vậy tỉnh táo để âm mưu trả thù, leo lên làm Nhị vương phi."
"Hoa Kiêu! Ngươi nói thế không sợ ta giết ngươi sao?!" Liên Tước cắn môi lớn tiếng, lửa giận dâng trào đáy mắt, tay nắm chặt góc áo, nghe Hoa Kiêu châm chọc, nàng ta tự chủ không được vò nát góc áo, hỉ phục đẹp đẽ chốc lát nhăn nheo khó nhìn.
Liên Tước thế này, hoàn toàn không giống xưa, sự chê cười, đắc ý dễ dàng biến mất, thế chỗ cho nóng nảy, oán giận. Nàng nhìn không ra nữ nhân này là người nàng hận nhất, nữ nhân cao ngạo, cười trên nỗi đau của nàng.
Đúng, chấp nhận mẫu thân nàng quá đáng, ca ca thì vô tâm phủ nhận, cả hai thay nhau giẫm đạp, dồn ép Liên Tước vào đường cùng, nàng ta mới điên cuồng thù oán, tính kế.
Là nàng chấp nhận không nổi mọi thứ nàng ta đổ trên đầu nàng hết. Nàng ai oán, khổ sở, tiếc rằng không được bằng Liên Tước, sau sóng gió phản bội có thể bình tĩnh mưu đồ.
Điều nàng không hiểu, Liên Tước cứ chấp nàng, không tha, kể cả khi nàng đã mệt mỏi, mất hết như nàng ta muốn.
Nàng ta đã vậy, nàng hà cớ không quản nữa? Mất hết thì mất hết luôn, đánh cược mạng sống, trêu đùa Liên Tước...
Hoa Kiêu nghĩ tới tươi cười, không biết tử đâu lấy dũng khí, chẳng sợ sệt đáp : "Nếu Liên Tước, à không, Nhị vương phi có thể giết tiểu nữ, mời người giết! Còn nếu không giết được đừng động vào, bởi vì..." Kéo dài thanh âm cuối, nàng nhanh tay rút một cây trâm trên đầu Liên Tước ra, đưa mũi trâm nhọn kề vào cổ nàng ta, tiếp tục câu nói dở dang : "Vì tiểu nữ có thể đồng vu quy tận cùng Nhị vương phi ngay!"
Giọng nàng thanh lãnh, chắc chắn, quả quyết vang lên, thêm tia sáng sắc lạnh lan tỏa ở mũi trâm, người xung quanh kinh hãi hơn, Liên Tước trong cuộc trợn tròn mắt, nét mặt trắng xanh lẫn lộn, sợ tới nỗi đơ người.
"Hoa Kiêu! Ngươi buông nàng ấy ra cho bản vương!" Mặc Huyền thấy tỉnh cảnh chuyển đổi bất ổn, lập tức cao giọng, xuống ngựa đối mặt nàng.
"Nhị vương gia, đại hỉ của người, tiểu nữ không nỡ phá, mà Nhị vương phi cứ ép tiểu nữ phải ra tay. Đây là ai sai? Là ai nên buông trước?" Hoa Kiêu mau chóng dùng hết sức bản thân còn sót giữ lấy Liên Tước, tay cầm trâm ghim sâu vào cổ nàng ta hơn, thay tiếng cảnh cáo Mặc Huyền hắn không được động thủ.
Mặc Huyền nhíu chặt mày, cất tiếng uy quyền : "Hoa Kiêu, ngươi đừng quên bản vương là ai!"