Một Năm sau...
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt vốn dĩ an yên nay vì tin đồn Hoa tướng quân dường như sắp trở thành trắc phi của thái tử mà trở nên xôn xao... Chuyện này bắt đầu từ việc Thái tử bị truy sát tí nữa mất mạng ở cuộc thi săn bắn ba tháng trước chỉ là may mắn Hoa tướng quân đi theo bảo hộ dùng bản thân ra che chắn cứu mạng Thái tử, sau Thái tử đem Hoa tướng quân về phủ mình rồi đích thân chăm sóc, lúc Hoa gia tới muốn đem Hoa tướng quân về thì thái tử ngăn cản không cho Hoa gia mang Hoa tướng quân đi.
Đáng lẽ chuyện này người hoàng thất đã ngăn chặn không cho ai nói ra nhưng không biết sao giờ nó truyền ra ngoài còn chuyển biến thành Thái tử sắp lấy trắc phi là Hoa tướng quân!
...
Phủ thái tử.
Thanh viện.
Hoa Kiêu đứng bên ngoài sân, nàng đang ngẩng đầu nhìn lên trời xanh tươi, ánh nắng ấm áp phản chiếu vào gương mặt nhỏ xinh của nàng, nắng vàng chói sáng trên mặt làm người nhìn rõ hơn cảm xúc và nỗi buồn đang hiện hữu ở nàng.
"Thái tử phi." Giọng nói nhỏ nhẹ lọt vào tai, nô tì tên Trúc Nhi bước đến trước nàng khom lưng hành lễ.
Nàng cúi xuống gật đầu nhìn Trúc Nhi, rồi miệng nàng nhếch khẽ lên phát ra câu nói mang tia mong chờ nhỏ nhoi, đan xen quan tâm : "Trúc Nhi, Thái tử thế nào rồi? Vết thương của người tốt hơn chưa?"
"Vết thương của Thái tử đã không sao, Thái tử phi yên tâm ạ"
Nghe Trúc Nhi nói, nàng cong lên khóe môi hiện ra nụ cười nhợt nhạt hiếm hoi : "Vậy là tốt rồi..."
Trúc Nhi thấy nàng lại sắp lâm vào trạng thái âu sầu buồn bã thì nói : "Thái tử phi người đừng buồn nữa, chờ Thái tử khỏe hắn thì Thái tử lại bên người mà..."
Nàng nâng mắt tĩnh lặng nhìn Trúc Nhi đang nói lời thật lòng, nàng như cũ nhẹ nhàng nói : "Mặc kệ ta đi, ngươi đi làm việc của mình, không cần để ý ta."
Ba tháng, kể từ cái ngày chàng trở về sau cuộc thi săn bắn ba năm một lần kia nàng liền không gặp chàng, hay đúng hơn là chàng không cho nàng gặp.
Nàng không biết là vì sao như vậy.
Những người ở đây nói rằng, chàng bị thương, là do sát thủ xuất hiện ở chỗ săn bắn rồi hướng chàng truy giết trong rừng, Chàng sơ suất nên bị tên sát thủ chém vào bụng, vết thương rất sâu và vào chỗ hiểm.
Nàng nghe được người đi cùng chàng săn bắn, Hoa tướng quân Hoa Quân đã lấy thân đỡ thay chàng một nhát kiếm ở ngực. Là tới đó thì nàng chẳng còn nghe gì nữa.
Rồi khi chàng bị thương liền không cho nàng gặp chàng, nàng hoàn toàn không hiểu sao phải làm thế. Nàng cảm thấy chàng giấu nàng điều gì đó, những người trong phủ cũng giấu nàng, khi lựa chọn tìm hiểu, nàng lại nghĩ đến lời chàng sai Trúc Nhi nói nàng : "Ngoan ngoãn chờ ta, vết thương khỏi ta liền bồi nàng!"
Chàng muốn nàng ngoan ngoãn mà thôi, vậy nàng sẽ ngoan ngoãn bởi vì, bởi vì, bởi... vì?
Cái gì chứ?
Vì chàng muốn?
Vì chàng là người nàng yêu?
Vì chàng là người nàng đã đi theo từ nhỏ tới lớn...
Ừm... chắc là vậy.
...
Tiếp đến ba tháng nữa, trong cái ngày bầu trời xanh xanh đẹp mắt, nàng đang đứng trong Hoa Viên cùng Trúc Nhi ngắm những nụ hoa xinh nhỏ nở rộ dưới nắng ấm.
Ở ánh mắt tĩnh lặng đặt trên đóa hoa sắc tươi thắm sáng ngời, tỏa hương thơm thanh nhẹ dễ ngửi. nàng khẽ đưa tay sờ lên cánh hoa mềm mỏng mong manh, cảm nhận sự dịu dàng của hoa, dịu dàng khe khẽ như chàng đối với nàng một năm trước, quãng thời gian mà chàng và nàng dạo chơi bên ngoài.
"Một lần dạo chơi là một lần trang điểm, lần này cũng không ngoại lệ!"
"Nhan Nhan, để ta trang điểm cho nàng, trở thành một tiểu mỹ nam~~"
"Khi nào hoa nở, ta lại dẫn nàng đi dạo chơi..."
Khi nào hoa nở, chàng từng nói sẽ dẫn nàng dạo chơi. Giờ hoa nở rồi mà có thấy chàng đâu?
Khoảng khắc nàng suy nghĩ về kí ức vui vẻ bao tháng bên chàng thì một nữ tử không biết từ đâu chạy vào nhanh chóng đánh ngất Trúc Nhi rồi mạnh bạo kéo nàng đi vào phòng, gọn lẹ đóng cửa và dồn nàng vào tường.
Nữ tử gương mặt thanh tú ưa nhìn, hai con mắt tròn đen tròng mắt hơi đo đỏ như là do khóc quá nhiều, môi dày căng mọng nhưng lại có vẻ khô khốc, nét mặt tiều tụy trắng bệch trông có chút đáng thương. Nữ tử nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dò xét kia chợt thành ngờ vực..
Nữ tử nghiêm túc thấp giọng nói : "Ngươi là Mặc Nhan?"
"Là ta! Ta là Mặc Nhan! Cô nương là người nào? Sao nhắm vào ta?" Nàng bình tĩnh nhìn nữ tử.
"Ta là thê tử của Hoa Quân! Diệu Hạ." Diệu Hạ đáp.
"Diệu Hạ? Tướng quân phu nhân?"
Hoa Quân lấy thê tử rồi?
"Ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi, sao không quản tốt phu quân của mình? Để hắn ta làm bậy?" Diệu Hạ oán hận nhìn gương mặt xinh đẹp có bảy phần giống với phu quân của mình Hoa Quân.
Ả ta cùng Hoa gia suốt mấy tháng qua đều sốt ruột vì Hoa Quân bị Mặc Ôn đem đi không rõ như nào, lo lắng nhưng chẳng thể làm gì được, trơ mắt nhìn Mặc Ôn kia.
Mặc những tin đồn lan tràn, như có như không nghe lời bàn tán.
Nếu biết trước sự tình như giờ, ả ta khẳng định sẽ không để phu quân của mình tham gia cuộc thi săn bắn, vậy thì Mặc Ôn có thể chết!
Ả ta căm ghét tên thái tử này! Vô cùng ghê tởm hành động hắn làm!
Đường đường là Thái tử một nước, thân mang trọng trách, tín nhiệm của mọi người kia, đáng lẽ nên nghiêm chỉnh làm tốt cái trọng trách và tín nhiệm, tròn vai một Thái tử tốt như bao vị Thá tử khác.. Thế nhưng Mặc Ôn này danh tiếng xấu xa lan ra rộng rãi còn tiếng tốt đẹp chả thấy đâu, ý thế hiếp người, phong lưu đào hoa, chẳng có cống hiến công lao gì.
Cả ngày chỉ biết phiền tới phu quân của ả ta, dòm ngó lén nhìn.
Ả ta lúc đầu không có để tâm vì đơn giản nghĩ rằng hắn là bằng hữu của Hoa Quân, sau hắn càng ngày càng làm ả ta rõ ràng hắn yêu Hoa Quân!
Ả ta lo ngại hắn sẽ cướp đi Hoa Quân, mỗi một ngày thấy hắn cùng Hoa Quân một chỗ là ả ta sợ hãi, muốn tách hắn ra khỏi Hoa Quân, nỗi lo ngại tồn tại mãi đến khi ả ta nghe tin hắn Thái Tử Mặc Ôn lấy thê và tận mắt chứng kiến phía xa hắn bái đường cùng một người, vẻ mặt vui vẻ kia của hắn đan xen khung cảnh thành hôn tráng lệ và những lời đồn Thái tử rất yêu chiều Thái tử phi... lòng ả ta lúc ấy mới an tâm trở lại.
Nhưng ngờ đâu thời gian sau hắn cho ả ta thấy rằng hắn đã giành được Hoa Quân từ tay ả ta!
Ngày hôm nay ả ta không chịu nổi nữa rồi, ả ta quyết định dùng thử vị Thái tử phi trước mặt này
Vị Thái tử phi không ai thấy rõ dung nhan... khiến ả ta bất ngờ.
Bởi gương mặt này, bảy phần giống Hoa Quân!
...
"Ta không tin cô nương đâu!" Tiếng nàng nghẹn ngào vang lên khắp căn phòng.
Nàng hai tay bịt chặt tai mình, nét
mặt tràn đầy khổ sở tràn đầy, đang cổ tỏ ra không tin những gì mình vừa nghe được, nơi mắt đã phủ màn nước long lanh ấm áp mang bao tội nghiệp đau xót.
"Thái tử phi! Cô phải tin vì đây là sự thật!" Diệu Hạ thấy thế nhưng chẳng thương cảm dừng lại, còn mạnh bạo giơ tay kéo ra hai tay bịt tai của nàng, giữ chắc bóp lấy tay nàng, cố ý sát gần mặt nàng, chèn ép nàng vào tường để nàng nhìn ả ta, và rồi ả ta dùng giọng trầm thấp rõ ràng nói : "Thái tử của cô lừa dối cô! Hắn không thích cô mà thích phu quân của ta! Hoa Quân, không những thế hắn còn giam giữ Hoa Quân, đem chàng ấy thành của riêng hắn!"
"Ta không tin ngươi! Ta chỉ tin chàng!" Nàng cuồng dại hét lên, tay chân phản kháng lại sự mạnh bạo của Diệu Hạ, dùng hết sức lực đẩy Diệu Hạ ra khỏi người mình.
Chính là thành công đem Diệu Hạ đẩy ra, nàng giải thoát được liền nâng chân chạy, lúc đôi chân sắp bước qua bậc cửa thì bên tai lại nghe được tiếng nói khinh thường thêm mỉa mai của Diệu Hạ : "Ta cứ nghĩ Thái tử phi cô là con người dám yêu dám hận, mạnh mẽ và thông minh quyết đoán, ngờ đâu cũng chỉ là con người hèn nhát yếu đuối nhu nhược! Đi mù quáng với một tra nam!"
...
Hôm ấy phủ thái tử có thích khách..
Hôm ấy người trong phủ Thái tử, nô tài thấy Thái tử phi ngã xuống hồ nước trong hoa viên.
Mọi người thấy Thái tử phi hình như khóc, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng đáng thương khi được người nâng lên.
Thái tử phi đờ đờ đẫn đẫn bước đi.
Nàng Mặc Nhan không tin ai ngoài chàng Mặc Ôn, bởi vì trong tâm trí nàng chỉ hiện hữu duy nhất bóng chàng.
Người nàng mãi yêu là chàng, thật sự chỉ mong những chuyện kia là giả, để nàng không phải đau lòng.