[Tính tình siêu mềm mại, fan nói gì cũng nghe, chỉ cần lộ mặt cũng là yêu cầu của fan, đặc biệt được cưng chiều!]

[Năm nay mới 19 tuổi, livestream được năm tháng rồi, lúc trước chỉ chơi trò chơi nhỏ, nhát gan, không dám chơi game kinh dị, chỉ cần bị dọa là khóc, vừa khóc vừa làm nũng nói không chơi, nhìn mà thương quá đi.]

[Ngày thường đã hay khóc như vậy? Đáng yêu quá đi!]

[Nhìn video mà sao tôi không phát hiện sớm hơn cái tiểu bảo bối đáng giận này chứ!]

[Tưởng tượng đến cái bảo bối đáng yêu lần đầu lộ mặt lại gặp được Sở thần, tôi không nhịn được mà cười trong chăn. (Nhưng mà khi cậu khóc thì trông thật đẹp.)]

[Trên lầu sao lại dùng thuật đọc tâm với tôi thế này?]

Phương Điền vào lúc này nhìn thấy khu trò chuyện sôi nổi, mặt đỏ bừng lên, thầm nghĩ, coi như là đang khen tôi.

“Buổi tối tốt nhé ~” cậu chào hỏi.

—— Bảo bối đến rồi!

—— Buổi tối tốt! Quả nhiên là đúng giờ tiểu bảo bối.

—— Trời ạ, giọng nói của cậu cũng đáng yêu như vậy sao.

—— Hôm nay không mở camera à? Muốn thấy mặt nhỏ của bảo bối!

Phương Điền nhìn thấy những bình luận này, từ đâu đó cảm thấy ngại ngùng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói dối: “Tối qua không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt không được đẹp lắm, đêm nay không mở đâu, lần sau nhất định nhé!”

Nói xong, cậu lập tức chuyển sang chuyện khác: “Hai ngày không online, tôi đã gấp không chờ nổi để chơi một trận bắn nhau kích thích!”

Nói xong, cậu tự tin đăng nhập vào trò chơi.

Phương Điền nghĩ đến lần phát sóng trực tiếp đầu tiên, không biết mình có trạng thái tốt không, nên trước tiên mở màn hình đơn người.

Vì không mở camera, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, livestream lâu như vậy cũng dần dần buông lỏng. Một mình cậu vừa chơi vừa nói không ngừng, khi vào trò chơi, nhìn thấy máy bay bay trên không trung thì bắt đầu phân tích: “Ân, từ N cảng đến G cảng, bay ngang qua P thành, chắc chắn sẽ có nhiều thùng hàng rơi xuống thành phố, sân bay cũng sẽ có người nhảy……”

Sau đó cậu khẳng định: “OK, tôi sẽ nhảy xuống làng chài, chắc chắn sẽ không có ai, nơi này có nhiều súng, thường xuyên có thông báo, người nhảy xuống cũng không nhiều lắm, rơi xuống đất sẽ nhặt được 416, mở đầu hoàn mỹ.”

—— Phân tích rất hợp lý, nhưng đây là lý do gì mà cậu lạc đầu thế?

—— Tôi cười không nhịn được, phân tích còn hơn cả chủ bối nữa.

—— Điền: Không nghĩ tới đâu.

Phương Điền thấy dòng bình luận chạy rần rần mà chỉ muốn độn thổ. Tuy cú nhảy dù của cậu đã lệch khỏi kế hoạch ban đầu, nhưng miệng vẫn cố tỏ ra tự tin:  

“Chẳng ai nhảy xuống trạm xăng à? Ở đây nhiều đồ ngon lắm. Đợi nhặt được khẩu súng, tôi sẽ chiếm trạm ngay, còn mấy tay từ sân bay ra thì dễ như ăn kẹo.”  

“Mọi thứ nằm gọn trong tay tôi.” Cậu cười tự tin, không hề nao núng.  

Nhưng ngay khi còn cách đất vài mét, Phương Điền phát hiện ra có người khác cũng đang nhảy xuống cùng hướng. Cú tiếp đất không mấy êm ái, cậu lăn vài vòng rồi bật dậy, vừa kịp thấy kẻ địch đang phóng nhanh về phía trạm xăng.  

Theo kế hoạch của cậu, chẳng ai thèm nhảy xuống cái trạm xăng nhỏ đó. Thế mà giờ đây, hai người lại đang hùng hục tranh nhau… một cái chảo đáy phẳng.  

Cả hai lao vào đánh nhau tay không đầy quyết liệt, máu của Phương Điền tụt dần. Cậu bắt đầu nóng mặt, thầm rủa: “Mẹ kiếp, đụng phải dân chuyên rồi.”  

Thấy máu sắp cạn, Phương Điền quyết định bỏ chạy, vừa chạy vừa than: “Gặp phải cao thủ rồi.”  

Bên kia đường có một nhà vệ sinh nhỏ, Phương Điền cắm đầu chạy tới, nhưng kẻ địch vẫn đuổi sát theo sau. Cậu đẩy cửa nhà vệ sinh ra, may sao thấy ngay khẩu S1879 nằm trên sàn – một khẩu shotgun cực kỳ mạnh ở cự ly gần. Gặp kẻ không có giáp, chỉ cần một phát là tiễn ngay về sảnh chờ.  

Nhanh tay nhặt súng, nạp đạn xong, Phương Điền quay đầu lại, nở nụ cười tự tin: “Còn dám đuổi theo à?”  

Đối diện với đối thủ tay không, cậu chẳng chút hoang mang, bắn liền mấy phát.  

Nhưng bắn đủ năm viên mà đối thủ vẫn đứng vững, chẳng hề sứt mẻ gì.  

Phương Điền bực bội: “Quái thật, còn biết né đạn à?”  

Dòng chat trong phòng livestream lập tức dậy sóng:  

—— Bảo bối của tụi mình thiện lành quá trời!  

—— Chỉ cần cậu ta lỡ tay một chút là bị đánh trúng ngay rồi.  

Trong lúc Phương Điền còn đang nạp đạn, đối thủ đã vung nắm đấm lao thẳng tới!

[Sin9812 đã dùng tay không đánh bại bạn.]

**Trò chơi kết thúc.**

“Cái quái gì thế? Khẩu này bắn chán quá, bắn mãi chẳng trúng ai!” Phương Điền gắt gỏng, đầy ấm ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play