Hắn tắt đèn rồi lên giường, trong phòng ngủ không có ánh sáng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều rất rõ ràng.
Âm thanh khóc thút thít nhẹ nhàng của Phương Điền không cần lắng nghe cũng khiến hắn cảm nhận được.
Du Thác nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức mở ra.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, vừa định động đậy thì giây tiếp theo đã bị Phương Điền gọi lại.
Giọng Phương Điền có chút rầu rĩ và mang theo tiếng nấc, cậu nói: “Không cần bật đèn.”
Du Thác thu tay lại, nhìn thấy trong chăn có một khối nhỏ nhắn, do dự một hồi mới mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy……?”
“Vì sao khóc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT