Sau khi Lý Triều Ca và Mạc Lâm Lang đi xa, Mạc Lâm Lang không kiềm chế được, lo lắng nói với Lý Triều Ca: “Công chúa, rất xin lỗi, ta không nên gây chuyện cho ngài...”

Lý Triều Ca không đợi nàng ta nói xong, liền cắt ngang: “Cũng không phải cô sai, vì sao phải xin lỗi? Đám con cháu kia xứng đáng, chính là vì không ai quản lý bọn họ, bọn họ mới càng ngày càng được nước lấn tới. Cô cứ làm chuyện của cô bình thường, đừng quản bọn họ. Ta thật muốn nhìn, từ nay về sau, còn ai dám tay chân không sạch sẽ.”

Mạc Lâm Lang nghe những lời này, có chút rung động, lại có chút mê mang. Từ nhỏ nàng ta lớn lên trong đánh chửi, cha ruột mắng nàng ta là sao chổi, mẹ kế mắng nàng ta là đồ tốn tiền, hàng xóm láng giềng cũng nói nàng ta quái gở, kỳ lạ. Mạc Lâm Lang vẫn tự trách, chính bởi vì nàng ta mệnh nhẹ mới hại chết mẹ. Sau này nàng ta tự tay đưa Mạc Đại lang vào ngục giam, tuy báo thù thay mẹ, nhưng nhà họ Mạc cũng vì nàng ta mà sụp đổ. Mạc Lâm Lang nghĩ, có thể nàng ta từ nhỏ đã là điềm gở, mới có thể không ngừng mang tai họa đến cho người xung quanh.

Như hôm nay nếu không phải vì nàng ta, Lý Triều Ca sẽ không xung đột với người nhà mẹ đẻ Thái tử phi. Mạc Lâm Lang tự cảm thấy mình là điềm gở, thậm chí cảm thấy mình không nên có khuôn mặt này. Nếu không phải vì mặt của nàng ta, Lô tam lang sẽ không nổi hứng, nếu không phải vì nàng sợ hãi, sẽ không làm lớn chuyện. Có phải lúc trước khi Lô tam lang sờ vào mặt nàng, hẳn là Mạc Lâm Lang nên nhịn xuống?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play