Sương mù cuồn cuộn, tiềng đàn réo rắt. Trên chín tầng trời, cửa Nam Thiên đứng sừng sững. Phía sau lưng, ánh sáng vàng xán lạn, xen kẽ giữa những cung điện trang nghiêm thánh khiết, tiên nga bay qua hành lang gấp khúc, thi thoảng có thụy thú cát tường(1) đi qua, giữa tầng mây hiện ra một dải sáng mờ.

Chính Bắc Cửu Trọng Thiên, cung Ngọc Hư ở nơi bậc thang cao cao, từ trên cao nhìn xuống, yên lặng trang nghiêm. Khi tiểu tiên đang trực thấy cung Ngọc Hư liền thay đổi tuyến đường từ xa, không dám tới gần.

Trong cung Ngọc Hư, một nữ tiên áo đỏ quỳ trên mặt đất, dáng vẻ nhếch nhác. Bên cạnh nữ tiên, một người đàn ông đang quỳ. Hắn nhìn qua trông giống người phàm, quỳ gối trên sàn gạch ngọc cung Ngọc Hư chuyên dành cho thần tiên, sắc mặt tái nhợt, hấp hối, thường bị lạnh đến mức run lên.

Cửu Trọng Thiên vốn rét lạnh, mà cung Ngọc Hư còn ở nơi cao nhất của Cửu Trọng Thiên, càng hiện rõ nơi cao không chịu nổi giá lạnh.

Nữ tiên áo đỏ nhìn người đàn ông, trong mắt lộ ra nét đau buồn: "Dương lang."

Đến lúc này rồi người đàn ông vẫn còn muốn an ủi âu yếm vợ: "Mẫu Đơn, đừng sợ. Bất kể là sống hay chết, chúng ta đều cùng nhau."

Trong mắt Mẫu Đơn đẫm nước mắt, nàng ta muốn nói gì đó, phía trên cung Ngọc Hư bỗng truyền đến một luồng uy áp(2), một luồng khí lạnh vô hình quét qua, sương mù Cửu Trọng Thiên lập tức như sóng trào, từng tầng cuồn cuộn.

Từ trên đài truyền tới một luồng khí lạnh, đâm vào khiến người ta hầu như không mở được mắt, Mẫu Đơn sử dụng toàn bộ tu vi, mới có thể chống lại luồng khí lạnh ở trên cao kia.

Mẫu Đơn còn có thể cố gắng chống cự, Dương Hoa thì không. Lông mi, ngọn tóc của hắn ngay lập tức kết băng, môi trở nên xanh tím. Mẫu Đơn hô một tiếng, trong lòng nặng trĩu.

Đúng là người cai quản hình ngục Thiên đình, Thượng thần Bắc Thần Thiên tôn. Mới cảm nhận được tiên lực của chàng, Mẫu Đơn đã khó chống cự, nếu thực sự ra tay, chắc hẳn chỉ một chiêu của Bắc Thần Thiên tôn cũng không qua được nhỉ?

Đừng nói là nàng ta, chỉ sợ cả thiên đình này, người có thể đánh ngang tay với Bắc Thần Thiên tôn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong số đó, hầu như không ai có thể thắng.

Mẫu Đơn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trong lòng trĩu nặng. Không đợi Mẫu Đơn nghĩ kĩ phải làm sao bây giờ, một giọng nói mịt mờ từ trên cao truyền đến: "Tiên tử Mẫu Đơn, cô lén xuống trần gian, vi phạm giới luật của trời cùng người phàm kết làm vợ chồng, cô có biết sai?"

Mẫu Đơn yếu ớt gục xuống, run rẩy nói: "Tiểu tiên biết sai."

"Lén lút qua lại với người phàm, là tội lớn, cô có oan không?"

"Không oan." Tiên tử Mẫu Đơn nhìn chằm chằm ảnh ngược kia, cúi đầu đáp. Nàng ta biết, Bắc Thần Thiên tôn mặt lạnh vô tình, nàng ta được Bắc Thần Thiên tôn tự mình thẩm vấn và phán quyết, chắc hẳn không thể chết già. Vào giây phút cuối cùng của sinh mạng, Mẫu Đơn dùng hết sức nhìn về phía Dương Hoa, trong mắt đẫm nước mắt, nức nở nói: "Nhưng mà, ta không hối hận. Cửu Trọng Thiên ngày nào cũng như ngày nào, không dao động, nhưng người phàm thì không, yêu một lần oanh oanh liệt liệt, dù mất đi tiên lực cũng đáng giá. Ta tự biết đã xúc phạm luật trời, không thể biện giải, tình nguyện chịu phạt. Nhưng kết làm vợ chồng với Dương lang, ta vĩnh viễn không hối hận."

"Được." Người đàn ông trên đài cao nhẹ nhàng gật đầu, nói, "Đầu óc tỉnh táo, không phải bị người khác dụ dỗ, không hề có lòng hồi cải, theo thiên quy, tội thêm một bậc."

Mẫu Đơn nghe hết từng từ, sắc mặt trắng thêm một phần, sau cùng đã không còn màu máu. Nàng ta muốn tiến lên cầu xin, nhưng hai tay bị trói về phía sau, vừa động đậy sẽ mất cân bằng, chật vật ngã xuống sàn nhà chuyên dụng bằng ngọc lạnh như băng. Mẫu Đơn không màng đến cánh tay va đập, ngẩng đầu, thành khẩn nhìn người đàn ông ở phía trên: "Bắc Thần Thiên tôn, tiểu tiên tự biết tội không thể tha, không dám cầu Thiên tôn tha thứ, chỉ cầu Thiên tôn nhìn vào cống hiến ngàn năm qua của tiểu tiên cho thiên đình, chưa từng chậm trễ thời gian nở hoa, tha cho Dương lang một mạng!"

Tuy Dương Hoa không hiểu thiên quy là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Mẫu Đơn, làm sao không hiểu mức độ nghiêm trọng của việc tội thêm một bậc. Hắn bị dây thừng trói buộc, không có tự do, nhưng vẫn khó khăn tiến về phía trước cầu xin: "Mẫu Đơn vô tội, đều do ta, trộm giấu quần áo của Mẫu Đơn, khiến nàng không thể về trời. Là ta dụ dỗ Mẫu Đơn ở trần gian làm vợ ta, nếu Thiên tôn phải phạt, phạt ta là được rồi, đừng trách Mẫu Đơn!"

Bắc Thần Thiên tôn Tần Khác bình tĩnh nhìn người ở dưới. Mấy ngàn năm qua, những lời này chàng đã nghe không biết bao nhiêu lần. Thiên đình xử phạt tội động lòng với người phàm càng ngày càng nặng, mà người biết rõ còn cố mắc, thế mà vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Đây đã là lần thứ năm chàng xử phạt tiên tử lén kết làm vợ chồng với người phàm, mấy người trước còn nói do ngây thơ không hiểu chuyện, hiểu ít chuyện, mà tiên tử Mẫu Đơn nghìn năm qua quản lý trăm hoa chưa bao giờ mắc lỗi, nàng ta cũng mắc loại sai lầm này, thật sự khiến Tần Khác khó hiểu.

Tình cảm của Mẫu Đơn và Dương Hoa đúng là vững chắc như vàng, trong lúc nguy nan vẫn muốn bảo vệ đối phương. Nhưng mà, chuyện đấy thì liên quan gì đến Tần Khác?

Ẩn trong giọng nói của Tần Khác là đạo pháp: "Tiên tử Mẫu Đơn biết rõ cố mắc, tự động lòng phàm, theo luật trừ bỏ tiên cốt, phế bỏ tu vi, cách bỏ tư cách đứng đầu trăm hoa, xóa tên trong sách trăm hoa, đưa vào luân hồi, chịu nỗi khổ luân hồi sáu lần. Dương Hoa dụ dỗ tiên tử thiên đình, giết, phong ấn hồn phách, đưa vào súc sinh đạo(3), trọn đời không được đặc xá."

Mẫu Đơn nghe thế con ngươi trợn lớn, nàng ta không màng chật vật, cầu xin: "Bắc Thần Thiên tôn, ngài có phạt thì hãy phạt ta, chuyện này không liên quan gì đến Dương lang cả! Là ta lén lụt hạ phàm, là ta không tuân thủ thanh quy giới luật(4), vào súc sinh đạo phải tính lên đầu ta, Dương lang chàng vô tội!"

Giọng nói Mẫu Đơn bi thiết, nhưng Tần Khác không dao động, ánh mắt không vui không buồn: "Chấp hành ngay lập tức."

Thiên binh lập tức tiến lên, đè ép Dương Hoa đến súc sinh đạo. Tiên tử Mẫu Đơn cầu xin đã lâu nhưng không có kết quả, mắt thấy chồng bị thiên binh mang đi, nàng ta hét lớn một tiếng, bỗng nhiên dùng sức giẫy giụa thoát khỏi Khốn Tiên Tác(5), lấy pháp khí ra công kích thiên binh.

Dù sao Mẫu Đơn vẫn đứng đầu trăm hoa, tu vi không thể coi thường. Nhưng một kích mà nàng ta dùng hết toàn lực, mới được một nửa đã bị một luồng khí mát lạnh trói chặt, không thể đến gần Dương Hoa. Mẫu Đơn rơi từ không trung xuống rầm một cái, nàng ta càng giãy giụa, khí lạnh thu hẹp càng chặt. Dương Hoa thấy thế, khóe mắt như nứt ra: "Mẫu Đơn..."

"Dương lang..."

Nước mắt Mẫu Đơn rơi đầy mặt, trơ mắt nhìn chồng bị thiên binh mang đi, sau này đời đời kiếp kiếp là súc vật, bị người chặt giết, bị người nô dịch, trọn đời không được giải thoát. Mẫu Đơn điên rồi, chơt ngửa mặt lên trời thét dài, thê lương nói: "Ta chỉ yêu một người mà thôi, đến cùng ta đã làm sai điều gì?"

Đã đến giờ, Tần Khác nhẹ nhàng nâng tay, lập tức có người tiến lên mang Mẫu Đơn đi nhận phạt. Mẫu Đơn bị người ta kéo ra khỏi cung Ngọc Hư, đi rồi, nàng ta vẫn không cam lòng giãy giụa, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm Tần Khác, thống thiết nói: "Tần Thiên tôn, ngài vô tình vô dục, vô tâm vô ái, ta nguyền rủa ngài sau này yêu mà không có được, tận mắt nhìn thấy người mình yêu rời mình mà đi, cả đời chịu nỗi khổ luân hồi!"

Giọng nói Mẫu Đơn thống thiết sắc nhọn, thiên binh chấp pháp cũng cảm thấy nổi da gà. Nhưng Tần Khác vẫn bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn, không có cảm xúc nhìn Mẫu Đơn rời đi.

Rất lâu sau khi Mẫu Đơn đi rồi, giọng nói sắc nhọn của nàng ta vẫn quẩn quanh nơi cung Ngọc Hư. Tiểu tiên truyền lời sợ đến mức thở cũng không dám, hắn ta nơm nớp lo sợ đi vào cung Ngọc Hư, rón rén ở cạnh cửa, nhỏ giọng nói: "Bắc Thần Thiên tôn, Nam Cực Thiên tôn cho mời."
.

Cửu Trọng Thiên có thiên đình, cai quản tất cả sự vụ trên bầu trời. Sau khi chúng tiên phi thăng, bước đầu tiên là đưa tin tới thiên đình, sau đó báo tên ở thiên đình, nhận chức vụ trống. Nhưng cùng với linh khí nhân gian càng ngày càng ít, người phàm có thể phi thăng thành tiến ít ỏi không có bao nhiêu, con đường lên trời gần như đoạn tuyệt.

Thiên giới lấy thiên đình là chủ, mà thiên đình, lại coi bốn vị thiên tôn là chủ.

Theo phương hướng, bốn vị thiên tôn lần lượt là Bắc Thần Thiên tôn Tần Khác, Nam Cực Thiên tôn Tiêu Lăng, Đông Dương Thiên tôn Quân Sùng, Tây Khuê Thiên tôn Huyền Mặc. Trong đó, Bắc Thần Thiên tôn Tần Khác cai quản hình ngục, đứng đầu bốn vị tôn. Nam Cực Thiên tôn Tiêu Lăng có thể thông qua kính tiên đoán tương lai, địa vụ gần với Tần Khác.

Tần Khác tới cung Tam Thanh, xòe tay áo, không hỏi han gì đã vào thẳng chủ đề: "Tiêu Thiên tôn, ngài tìm ta có chuyện gì?"

Tiêu Lăng cảm thấy không biết làm sao, hai người họ đã làm chung ngàn năm, Tiêu Lăng tự nhận hợp tác cũng coi như suôn sẻ, nhưng mỗi khi Tần Khác thấy y, vĩnh viễn xa cách lạnh lùng như thế. Tiêu Lăng cười nói: "Tần Thiên tôn, đã rời công đường(6), có thể nhàn nhã một phần rồi. Ngài như thế, không giống như bạn bè trò chuyện, mà giống như thẩm vấn phạm nhân hơn."

Tần Khác ngồi đối diện Tiêu Lăng, hỏi: "Kính Tu Di có phát hiện gì?"

Tiêu Lăng nhướn mày, hoàn toàn từ bỏ việc nói chuyện tình cảm với Tần Khác. Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Lăng biến mất, nhanh chóng tiến vào việc chính: "Ừ. Tây Khuê Thiên tôn bế quan đã một trăm năm, hôm nay kính Tu Di xảy ra chuyện, phương hướng phía Tây. Ta bói cho Tây Khuê Thiên tôn một quẻ, lần này, chắc y không qua được rồi."

Tần Khác nghe được liền nhíu mày. Bốn người bọn họ tuy cùng là Thiên tôn, nhưng quyền lực, chức trách, nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau, Bắc Thần cai quản hình ngục, Nam Cực dự đoán tương lai, Đông Dương chịu trách nhiệm nông canh, mà Tây Khuê Thiên tôn, thứ cai quản là giết chóc.

Tôn hào của bốn vị thiên tôn bốn phương không đổi, chức trách không đổi, nhưng người ngồi ở vị trí đó, lúc nào cũng thay đổi. Vì Tây Khuê cai quản giết chóc, giết cả thiên hạ, lệ khí xâm nhập, từ trước dễ tẩu hỏa nhập ma. Huyền Mặc ngồi ở vị trí Tây Khuê Thiên tôn đã hai ngàn năm, xem như là Tây Khuê Thiên tôn kiên trì được thời gian dài nhất. Nhưng mà, y cũng không được.

Trời đất chia bốn cực, mỗi phương đều có người canh giữ, nếu không trời nghiêng đất ngả, núi sông sụp đổ, sẽ dẫn tới loạn lớn. Nếu một kiếp này của Huyền Mặc không qua được, vậy việc tìm kiếm Tây Khuê Thiên tôn đã gấp đến độ lửa sém lông mày.

Tần Khác hỏi: "Kính Tu Di có chỉ dẫn gì khác không?"

Tiêu Lăng lắc đầu: "Không có. Tuy nhiên sát khí ở phía Tây dày đặc, có thể trấn áp được sát khí cả thiên hạ, trong thiên đình cũng chỉ có vài người như thế, không cần chỉ thị của kính Tu Di. Vốn tinh quân Thái Bạch là người được chọn tốt nhất, chỉ tiếc là, y mất tích."

Sao Thái Bạch chủ chiến, tinh quân Thái Bạch Chu Trường Canh(7) có tiếng là kẻ cuồng chiến đấu của thiên đình. Nghe nói trước khi Chu Trường Canh thành tiên, ở trần gian là cao thủ võ lâm, võ nghệ luyện đến cực hạn bỗng nhiên linh khiếu thông suốt, dùng võ nhập đạo, sau nhiều năm tu luyện phi thăng thành tiên.

Nhưng sau khi Chu Trường Canh phi thăng cũng không tuân theo quản lý, gây ra không ít phiền phức. Mấy năm trước, y uống rượu vi phạm thiên quy, không thể tránh khỏi trách phạt, sau khi đả thương thiên binh thì chạy mất. Thiên đình truy nã y đã lâu, chỉ tiếc là đến nay vẫn chưa bắt về được.

Tần Khác hỏi: "Có tin tức của Chu Trường Canh không?"

"Không có." Tiêu Lăng nói, "Cho dù có bắt Chu Trường Canh về, y cũng phải đến thiên lao chịu phạt, không thể gỡ được mối nguy cấp này. Hơn nữa, với tính tình đấy của y, không hợp ở nơi cao. Khi y làm tinh quân đã trái với thiên quy, đến lúc y làm thiên tôn, phải phục chúng thế nào?"

Tần Khác hiểu, nói thẳng: "Vậy ngài có người được chọn mới chưa?"

"Không dám nhận, nhưng đúng là có vài đề cử." Sau khi nói xong, Tiêu Lăng lấy kính Tu Di ra, mặt kính dừng lại ở hình ảnh một người đàn ông, "Người thích hợp nhất, là tinh quân Tham Lang Quý An."

Người Tiêu Lăng chọn và người Tần Khác muốn giống nhau. Tham Lang quản lý binh quyền của cải, sao Tham Lang đầu thai tới nhân gian, không là quyền thần danh tướng thì cũng là hoàng đế khai quốc. Người như thế trấn áp sát khí ở phía Tây, là vừa đúng.

Nhưng mà, Tần Khác suy nghĩ, nói: "Quý An hình như đang lịch kiếp ở nhân gian, hôm nay, hẳn là ngày y lịch kiếp trở về."

"Đây đúng là mục đích ta tới tìm ngài." Tiêu Lăng vung tay áo, khung cảnh trong kính thay đổi trong chốc lát, hiện ra cảnh tượng ở hoàng cung, "Y lịch kiếp thất bại."

Tần Khác hơi ngỡ ngàng, chàng nhìn máu chày đầm đìa bên trong kính, ngừng lại một chút, nói: "Y là Tham Lang, sao khi chuyển thế, thành thư sinh à?"

"Không phải, y văn võ kiêm tu, dựa theo mệnh số vốn có, là tướng làm tể tướng." Tiêu Lăng thở dài, hướng mặt kính lên người người phụ nữ, "Muốn trách, thì trách người con gái này đi."

Tần Khác chuyển tầm mắt tới người con gái trong gương. Nhan sắc cô gái rất rực rỡ, trên người mặc miện phục của đế vương, nhưng lại ngã vào vũng máu, đã không còn thở. Tần Khác chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, nói: "Lịch kiếp thất bại là chuyện của y, liên quan gì đến phụ nữ?"

"Không phải do ta chối bỏ trách nhiệm đâu, việc này, đúng là có liên quan đến nàng ta." Tiêu Lăng thu lại kính Tu Di, rót cho Tần Khác một chén trà nhỏ, nói, "Ở nhân gian Quý An dùng tên giả là Bùi Kỷ An, vốn y có thể lịch kiếp thành công, dựa theo mệnh số Ti Mệnh đã viết, y có xuất thân tôn quý, niên thiếu thành công, nhưng khi trưởng thành gia đình gặp biến cố lớn, rơi vào vực sâu. Vương triều chỗ y sẽ thành nữ đế làm chủ, nhà họ Bùi mất lòng vua, cả nhà đi lưu đày, việc hôn nhân của y và công chúa Quảng Ninh cũng bị hủy bỏ. Sau này y ở biên cương rèn luyện tâm trí, từng bước lập chiến công, từ kẻ không quan trọng trở thành Tiết độ sứ, nhiều năm sau lấy cớ bình định đánh vào kinh thành, bãi bỏ nữ đế, ủng hộ thái tử, hơn nữa còn nối lại duyên xưa có công chúa. Con gái của y và công chúa sẽ trở thành hoàng hậu đời tiếp theo, con y cũng lấy vợ là công chúa của tân hoàng, thành một đoạn giai thoại công thành danh toại, giai thoại làm tể làm tướng không thể thay thế. Nhưng hiện giờ, bị người phụ nữ kia chặn ngang đường, không chỉ chắn con đường làm quan của Bùi Kỷ An, cũng gây trở ngại cho nhân duyên của y và công chúa Quảng Ninh, khiến cho Bùi Kỷ An không thể vượt qua tình kiếp, lịch kiếp thất bại."

Tần Khác nghe xong, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào. Nhìn ở mặt mũi của đồng nghiệp, hết sức uyển chuyển nói: "Y hình như hơi vô dụng."

"Không phải y vô dụng, y đã cố hết sức rồi." Chuyện này Tiêu Lăng phải nói lời công bằng thay cho Tham Lang, "Y vẫn luôn đấu tranh, nhưng ông ngoại và cậu y bị chém đầu, em họ bị trục xuất khỏi kinh thành, vị hôn thê bị đoạt, em gái và cháu ngoại bị mưu sát, mẹ bị tức đến bệnh nặng, bà nội vì phẫn uất mà mất. Việc này, đều do một người gây ra. Y tức không chịu được, cuối cùng chọn cùng chết với người phụ nữ kia, cũng hợp tình hợp lý."

Tần Khác không hiểu rõ tình huống, không thể bình luận. Chẳng qua theo lời kể của Tiêu Lăng, Bùi Kỷ An đúng là có hơi thảm, mà người con gái kia, cũng không khỏi quá ác độc.

Tiêu Lăng tiếp tục nói: "Đúng ra một đời không thành, sắp xếp cho y chuyển thế đầu thai là được rồi. Nhưng tình huống thiên đình nguy cấp, đã không chờ được y luân hồi trở lại. Vì thế, ta muốn để y mang theo trí nhớ, trở về thế giới này."

"Có thể." Tần Khác nói, "Nhưng nhân quả đều có luật lệ, nếu y sống lại, kẻ thù của y cũng cần có được trí nhớ sống lại. Nếu không giữa người biết rõ với người không biết, về lý là không công bằng."

Tiêu Lăng biết chắc Tần Khác sẽ nói thế. Vẫn nói pháp luật thiên đình nghiêm khắc, nhưng mà Tần Khác còn nghiêm hơn cả thiên quy lạnh lẽo, chờ đợi chàng đồng ý mở cửa sau cho Tham Lang, là chuyện không thể.

Tiêu Lăng biết không thể thuyết phục Tần Khác, nói vòng vo: "Ta cũng nghĩ thế. Nhưng người phụ nữ này thật sự quá ác độc, không cho Tham Lang trí nhớ, Tham Lang không thắng được, cho Tham Lang trí nhớ, nhất định phải cho cả Lý Triều Ca. Ta diễn tập mấy trăm khả năng ở kính Tu Di, đa số lấy thất bại kết thúc."

Tần Khác hỏi: "Lý Triều Ca là..."

"Người phụ nữ suýt chút nữa đã làm Tham Lang nổi điên."

Tần Khác đã hiểu, chàng hỏi: "Vậy nên, ngài muốn nói gì."

Tiêu Lăng cười cười, tự tay đưa trà tới tay Tần Khác, nói: "Vậy nên, theo ý ta, tốt nhất nên có người hạ phàm, giúp đỡ Tham Lang độ kiếp."

Sắc mặt Tần Khác quanh năm không đổi, khó được lộ ra một chút ngạc nhiên. Tiêu Lăng sợ Tần Khác không đồng ý, vội vàng nói: "Tham Lang quản tài phú, trừ ngài ra, người thường không đè ép y được. Hơn nữa, tuy Tần Thiên tôn mấy năm nay chủ quản hình ngục, không dùng bạo chế bạo, nhưng ban đầu cũng dựa vào chiến công để phi thăng. Chỉ có ngài đi, mới có thể lập lại trật tự, bảo vệ Tham Lang thuận lợi độ kiếp, hóa giải nguy cơ tồn vong của thiên đình.”

Tần Khác im lặng, hiển nhiên chàng không trúng bẫy trong lời Tiêu Lăng, nhưng tự chàng cũng rõ, chàng là người duy nhất được chọn để giúp Tham Lang, cũng là người bớt công nhất. Nghìn năm qua Tần Khác tuân thủ thiên quy, việc giữ gìn trật tự đã thành bản năng, nếu điều này phù hợp với lợi ích của thiên đình, dù có vi phạm ý nguyện của chàng, chàng cũng không nói hai lời.

Rất nhanh, Tần Khác đồng ý: "Được."

Tiêu Lăng mừng rỡ, vội hỏi: "Lòng Thiên tôn có nghiệp lớn, coi trọng vạn vật trong thiên hạ, tại hạ khâm phục. Tần Thiên tôn yên tâm, một ngày trên thiên đình bằng một năm dưới hạ giới, sẽ không tốn nhiều thời gian của thiên tôn. Chẳng qua, với thần lực của Tần Thiên tôn, ngài ở thế gian tùy tiện phất tay, chỉ sợ hạ giới trời long đất lở. Suy nghĩ cho sinh linh trong thiên hạ, tốt nhất Tần Thiên tôn nên áp chế tu vi, phong ấn pháp lực."

"Đây là đương nhiên." Tần Khác tính toán một chút, nói: "Mấy năm nay ta lơ là tu luyện, áp chế còn một phần ba, hẳn là đủ rồi."

Tiêu Lăng không tiếp lời ngay lập tức. Y ngừng lại một chút, nói: "Tần Thiên tôn không khỏi xem nhẹ bản thân quá. Theo ta thấy, ít nhất một phần mười."

Một phần mười? Tần Khác nhíu mày theo bản năng, một phần mười thì đến cả pháp thuật cũng không dùng được mấy, chàng và người phàm thì có gì khác nhau đâu? Nhưng Tần Khác nghĩ thiên cung đã sắp xếp thế, vì chúng sinh thiên hạ, chàng vẫn đồng ý: "Được."

"Đa tạ Thiên tôn. Ta đã điều tra, nhà họ Bùi có một vị biểu công tử sống nhờ, họ Cố, tên Minh Khác, lớn hơn Bùi Kỷ An một tuổi, đúng hợp với Thiên tôn. Đây là thông tin liên quan đến Cố Minh Khác, mong Thiên tôn giữ kĩ."

Tin tức về thân phận Cố Minh Khác đã chuẩn bị tốt, xem ra từ đầu, Tiêu Lăng đã tính xong rồi. Tần Khác không vạch trần việc Tiêu Lăng tính toán, giữ kĩ sổ con, xoay người đi ra ngoài. Khi chàng rời đi, tiếng nói của Tiêu Lăng vọng theo: "Tần Thiên tôn, ngài hạ phàm là vì nhiệm vụ, tất cả coi việc Tham Lang lịch kiếp là chính, xin đừng dính vào phàm trần. Hơn nữa phải phòng bị cô gái Lý Triều Ca kia."

Tần Khác không để ý, đột nhiên biến mất ở cung Tam Thanh.

Hạ phàm cũng không khó, chẳng qua, trước đó, chàng phải đến núi Bình giải quyết vấn đề tiên tử Mẫu Đơn để lại. 


_______ Chú thích:
(1): Con vật may mắn
(2): Áp lực uy nghiêm
(3): Sáu cõi luân hồi (tiếng Phạn: Kamadhatu) là thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ về những con đường mà chúng sinh sẽ tái sinh vào sau khi chết. 6 cõi luân hồi bao gồm:
• Cõi trời (tiếng Phạn: deva)
• Cõi thần (tiếng Phạn: asura)
• Cõi người (tiếng Phạn: manussa)
• Cõi súc sinh (tiếng Phạn: tiracchānayoni)
• Cõi ngạ quỷ (tiếng Phạn: petta)
• Cõi địa ngục (tiếng Phạn: niraya).
Cõi súc sinh (hay còn gọi là cõi động vật) là cõi bao gồm tất cả các loài động vật, côn trùng, vi sinh vật trừ con người. Chúng sinh cõi này tuy vẫn có sự sung sướng nhưng sự đau khổ thì lại nhiều hơn do bị các chúng sinh khác (như các loài động vật khác hoặc con người ăn thịt). Phật dạy không nên sát sinh vì sẽ bị quả báo rất nặng. Cõi này dành cho những chúng sinh có nhiều nghiệp ác, chủ yếu là không biết phân biệt giữa việc làm đúng và việc làm sai hoặc biết là việc làm sai nhưng vẫn cố làm, ví dụ như buôn bán lậu, lừa đảo...
(4): Những qui tắc mà tăng ni, đạo sĩ cần phải tuân thủ
(5): Dây thừng trói tiên
(6): Nơi xử án
(7): Trường Canh = Sao Hôm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play