Thứ sử châu Phần vừa nghe, lại muốn lau mồ hôi. Hiện giờ đã là tháng mười, ở đất bắc, sương lạnh đầy đất, gió bắc lạnh siết, người đứng ở bên ngoài, thở ra toàn sương trắng. Thứ sử châu Phần bọc mấy lớp, dù thế, trán hắn vẫn chảy mồ hôi.

Thứ sử châu Phần nói: “Chỉ huy sứ tha tội, không phải thần nói bậy là yêu quái, mà trong thôn này thật sự đã xảy ra việc lạ. Thôn này gọi là thôn Quy Bối, dân chúng trong thôn đều trồng trọt kiếm sống, không có gì đặc biệt. Ba tháng trước trong thôn Quy Bối đột nhiên có người bị bệnh, ban đầu chúng ta tưởng là bệnh thương hàn (1), không coi là chuyện lớn, sau này trong thôn người chết không ngừng, thần sợ là ôn dịch, lập tức phái người bịt đường thôn Quy Bối, hơn nữa sai thầy thuốc đến đây xem bệnh. Nhưng thần sai mấy thầy thuốc, không ai điều tra ra đây là dịch bệnh gì, ngược lại thầy thuốc cũng nhiễm bệnh chết. Thần không có cách nào, chỉ có thể điều binh, vây kín thôn Quy Bối, mỗi ngày chuyển dược liệu, lương khô vào trong, nhưng không cho phép người bên trong đi ra. Thần nghĩ đợi thời tiết lạnh xuống, đợi đợt dịch bệnh này qua đi thì tốt rồi, ai ngờ sau đó...”

Hình như thứ sử châu Phần nghĩ đến cái gì đáng sợ, cơ thể run rẩy. Thứ sử châu Phần nói thì dễ nghe, nhưng sau này sai binh lính chặn thôn, chính là để người dân tự sinh tự diệt. Ở thời đại bệnh cảm có thể chết người này, phát hiện ôn dịch đúng là không có cách nào khác, chỉ có thể khống chế bệnh nguyên khuếch tán. Lý Triều Ca không truy cứu vì sao thứ sử châu Phần chặn thôn, mà hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt thứ sử châu Phần trợn lớn, sắc mặt kinh hãi, môi run run nói: “Sau đó, một binh lính đi tiểu đêm, nhìn thấy người chết sống dậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play