"Cái gì?"
Bùi Kỷ An vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động. Bùi Sở Nguyệt trợn trừng mắt, sau khi phản ứng lại, vừa cao hứng vừa kinh ngạc: "Anh, sao anh lại đột nhiên nhớ tới chuyện tứ hôn?"
Bùi Sở Nguyệt là thư đồng của Quảng Ninh công chúa Lý Thường Nhạc, nhà họ Bùi và nhà họ Trưởng Tôn lại có quan hệ thông gia, trẻ con hai nhà có thể nói là cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn. Ở trong mắt Bùi Sở Nguyệt, công chúa Lý Thường Nhạc lương thiện xinh đẹp, hồn nhiên đáng yêu, anh trai Bùi Kỷ An phong độ nhanh nhẹn, văn võ song toàn, là đôi bích nhân hàng đầu.
Từ nhỏ Bùi Kỷ An cũng rất quan tâm Lý Thường Nhạc, Lý Thường Nhạc cũng thích chơi với Bùi Kỷ An, hai người họ vốn là đôi kim đồng ngọc nữ trong lòng Bùi Sở Nguyệt. Không chỉ Bùi Sở Nguyệt nghĩ thế, người lớn cũng vui vẻ với chuyện này, Thánh nhân Thiên hậu cũng ngầm đồng ý công chúa thân thiết với nhà họ Bùi, bậc bề trên nhà học Bùi cũng nhắm một mắt mở một mắt, chỉ còn chờ công chúa nhỏ cập kê (1).
Gia thế hai người tương xứng, trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã (2), giống như tất cả gian nan hiểm trở của thế gian đều vòng qua bọn họ, bọn họ chỉ cần thuận theo thời thế, đợi giây phút kia đến là được.
Hai bên cũng có thể cảm nhận được thái độ của những người xung quanh, mọi khi Bùi Kỷ An tuy chưa từng thể hiện mình thích công chúa Quảng Ninh, nhưng khi bị người lớn, bạn tốt trêu ghẹo, cũng giữ thái độ cam chịu. Bùi Sở Nguyệt nghĩ, anh trai và công chúa sẽ cứ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày nào đó, Thánh nhân Thiên hậu vui mừng, hạ chỉ tứ hôn cho hai người. Từ nay về sau, quan hệ của nàng ta và công chúa sẽ gần gũi thêm một bậc.
Không nghĩ tới, anh trai lại đột nhiên như thế, chủ động đưa ra lời thỉnh cầu tứ hôn.
Cố Bùi thị cũng kinh ngạc nhìn về phía Bùi Kỷ An. Bằng địa vị của nhà họ Bùi, bất kể lấy công chúa hay hoàng tử, đều thừa sức. Nhưng kết thân với hoàng gia cũng không thoải mái, lấy công chúa còn hơn thế, nếu công chúa có học thức hiểu lễ nghĩa thì tốt, chẳng may kiêu ngạo ương ngạnh, không tuân thủ nữ tắc (3), vậy thì phải chịu khổ rồi.
Cố Bùi thị thương cháu mình, mặt khác, cũng ghen tức. Bùi Kỷ An tùy tiện nói ra là có thể lấy công chúa, giống như chỉ cần hắn nhắc tới, có thể thoải mái lấy được công chúa. Cố Bùi thị nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình, trong lòng ít nhiều có hơi tế nhị.
Tuổi Cố Minh Khác cũng không khác lắm với Bùi Kỷ An, cũng tới lúc làm mai, nhưng việc hôn nhân của Cố Minh Khác cũng là vấn đề nan giải. Nhà nghèo cửa nhỏ thì Cố Bùi thị chướng mắt, nhưng quý nữ dòng dõi ngang nhau, cũng không thật lòng muốn gả cho ma ốm. Tôn nữ như công chúa quận chúa cũng là lựa chọn tốt, Cố Minh Khác nho nhã ít nói, cưới một người vợ mạnh mẽ đối với cả hai bên đều tốt, nhưng có mấy vị lang quân nhà họ Bùi phía trước, bất kể thế nào cũng không đến lượt Cố Minh Khác.
Cố Bùi thị ghét nhà họ Cố suy tàn, nhân khẩu (4) tiêu điều, nhưng mặt khác, lại không bỏ được dòng dõi nhà họ Cố. Nhà họ Cố mới là dòng dõi thư hương chân chính, hiện giờ Đông Đô có mấy nhà danh vọng tối cao, trước mặt người nhà họ Cố, tất cả đều là nhà giàu mới nổi. Cố Bùi thị cứ mâu thuẫn như thế, không muốn chịu thiệt phần nào, bởi vậy, năm này qua năm khác hôn sự của Cố Minh Khác cũng chậm trễ.
Hiện giờ Cố Minh Khác đã sắp mười tám, còn chưa đính hôn. Tuổi này với đàn ông thì không tính là gì, nhưng so với bạn cùng lứa, cũng không tính là sớm. Cố Bùi thị vốn không nhớ tới chuyện này, sau khi nghe Bùi Kỷ An phải thỉnh chỉ tứ hôn, trong lòng bà ta bỗng nhiên không biết nên có cảm xúc gì.
Cố Bùi thị cũng nói: "Đúng thế, đại lang, sao đột nhiên cháu nhớ tới chuyện tứ hôn? Năm nay cháu mới mười bảy, chuyện lập gia đình cũng không gấp."
Bủi Kỷ An lắc đầu, kiếp trước hắn cũng nghĩ không phải vội, hắn và Lý Thường Nhạc bên nhau đã nhiều năm, hiểu rõ lòng nhau, chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Hơn nữa Thánh nhân và Thiên hậu thương con gái, muốn giữ công chúa vài năm, nên chậm chạp không ban hôn.
Người trong Lạc Dương không ai không biết chuyện này, trong lòng mọi người đều hiểu mà không nói, nhà họ Bùi không làm mai cho Bủi Kỷ An, trong cung cũng không kén phò mã cho công chúa. Mọi người đều đợi công chúa nhỏ lớn lên, kết quả, có người tự dưng xuất hiện, không tuân thủ sự ăn ý này.
Lý Triều Ca trở về, hơn nữa vừa ý Bủi Kỷ An. Ban đầu Bủi Kỷ An không coi là chuyện gì, công chúa An Định tuy rằng lớn lên ở nhân gian, vậy thì vẫn là công chúa. Việc hôn nhân đa số là đàn ông chiếm quyền chủ động, hắn không muốn, công chúa còn có thể đoạt sao?
Ai ngờ, đúng là có thể.
Bủi Kỷ An hoàn hồn từ trong kí ức kiếp trước, thấy cô và em gái đều nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Bủi Kỷ An vội vàng che giấu sắc mặt, giả vờ như không có chuyện gì mà nói: "Muộn ắt sinh biến, chuyện hôn sự của cháu và công chúa Quảng Ninh tuy đã định ra nhiều năm, nhưng dù sao cũng là ước hẹn bằng miệng, cũng không có công văn ý chỉ. Nếu hai nhà đều có ý thúc đẩy chuyện hôn sự này, vậy vừa lúc không sớm không muộn, mau chóng định ra thôi."
Cố Bùi thị dù sao cũng là cô, bà ta thấy Bủi Kỷ An cố ý, cũng không tiện khuyên nhủ. Bùi Sở Nguyệt vốn là người hâm mộ số một của công chúa và anh trai, nghe thấy anh trai và công chúa Quảng Ninh sắp lập gia đình, gần như nhảy cao ba thước: "Tốt! Thật tốt quá, công chúa sắp thành chị dâu của em rồi! Em đi nói tin tốt này cho a nương!"
Bùi Sở Nguyệt hấp tấp, đứng dậy chạy ra bên ngoài, động tác nhanh đến mức đệm lật lên. Trong lòng Cố Bùi thị bách vị tạp trần (5), bà ta cầm quạt đứng lên, nói: "Con bé này, cứ không chịu ngồi yên. Ta đi nhìn A Nguyệt, anh em hai đứa từ từ nói chuyện."
Bủi Kỷ An đứng dậy, tiễn Cố Bùi thị ra cửa. Hắn đứng ở cửa, nắng đầu xuân chiếu vào người hắn, dù thế đến cả ánh nắng cũng lạnh lẽo. Bủi Kỷ An hốt hoảng, thầm nghĩ, kiếp trước năm Vĩnh Huy thứ hai mươi tư Lý Triều Ca mới trở lại Lạc Dương, hiện giờ mới là năm Vĩnh Huy thứ hai mươi hai, sớm hơn kiếp trước hai năm. Đời này Bủi Kỷ An sớm ngày lập gia đình với Lý Thường Nhạc, đợi đến khi Lý Triều Ca xuất hiện, hôn lễ của hai người họ cũng tổ chức xong rồi. Cứ thế, Lý Triều Ca cũng không thể cướp chồng của em gái mình được.
Bi kịch cả đời của hắn, bắt đầu từ lúc bị Lý Triều Ca quấn lấy. Đời này, hắn sẽ sửa lại tất cả sai lầm từ gốc, hai người họ, sẽ không lại cùng xuất hiện.
Hôm nay Bủi Kỷ An liên tục thất thần, hắn dừng lại, hoảng hốt thu hồi suy nghĩ, xoay người trở về. Hắn vừa quay đầu, đã thấy Cố Minh Khác đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn hắn.
Cố Minh Khác không nói lời nào, nhưng không hiểu sao Bủi Kỷ An lại cảm thấy căng thẳng. Giống như tất cả bí mật và mong muốn của Bủi Kỷ An, đều không thể giấu được con mắt của đối phương.
Không hiểu sao Bủi Kỷ An lại bối rối, hắn miễn cưỡng cười cười, nói: "Biểu huynh, trên người ta có thứ gì à, sao anh cứ nhìn ta như thế?"
Cố Minh Khác thong thả lắc đầu. Chàng thản nhiên liếc nhìn Bủi Kỷ An, nói: "Một khi đã tứ hôn thì không thể quay lại. Cậu đã chắc chắn chưa?"
Ánh mắt Bủi Kỷ An không biết sao lại thoáng trốn tránh một chút, hắn nhớ tới bi kịch kiếp trước, dùng sức nắm tay, khi ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định mà quyết đoán: "Đây là tất nhiên. Ta và công chúa Quảng Ninh là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, có thể sớm ngày kết thành vợ chồng với nàng, là mong muốn suốt đời của ta."
Bủi Kỷ An không biết Lý Triều Ca cũng sống lại, nhưng Cố Minh Khác biết. Cố Minh Khác không tiếp xúc với Lý Triều Ca quá nhiều, chẳng qua bằng vào hai lần ít ỏi trước đây, Cố Minh Khác đại khái cũng đoán được tính cách của nàng. Lấy bản tính của Lý Triều Ca, đợi sau khi nàng đến Lạc Dương, phát hiện Bủi Kỷ An và Lý Thường Nhạc đã được tứ hôn, tất sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cố Minh Khác nghĩ đến tính cách của Lý Triều Ca, có hơi nhức đầu. Chẳng qua chàng hạ phàm vốn là để giúp Bủi Kỷ An độ kiếp, nếu thuận buồm xuôi gió thì đã không gọi là lịch kiếp, chỉ có lên xuống thất thường, trải qua nóng lạnh, mới có thể thực sự rèn luyện tâm tính. Cố Minh Khác phải bảo vệ Bủi Kỷ An, nhưng không thể để hắn sống thuận lợi quá, để Lý Triều Ca thêm cho Bùi Kỷ An chút khó khăn, cũng có thể xem như một biện pháp.
Cố Minh Khác đã đoán được sau này Bùi Kỷ An sẽ gặp chuyện gì, nhưng như thế mới có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ, vì thế Cố Minh Khác cũng không nhắc nhở Bùi Kỷ An, ngầm đồng ý, nói: "Được, cậu không hối hận là được rồi. Chúc cậu như ý."
Bùi Kỷ An nghe được lời chúc phúc đầu tiên dành cho cuộc hôn nhân của hắn và Lý Thường Nhạc, rõ ràng kiếp trước cầu còn không được, nhưng đợi đến lúc thật sự nghe được, hình như cũng không vui mừng như trong tưởng tượng. Bùi Kỷ An nhẹ nhàng cười cười, nói: "Tạ ơn biểu huynh. Cũng chúc biểu huynh sớm ngày tìm được gia quyến (6), bầu bạn cả đời."
Cố Minh Khác lẳng lặng nhìn Bùi Kỷ An, nói: "Cậu không cần cám ơn ta."
Chàng cũng không chúc phúc Bùi Kỷ An, Bùi Kỷ An cảm ơn chàng làm gì? Có công sức làm mấy cái đấy, không bằng nghĩ lại nên ứng phó Lý Triều Ca như thế nào.
Tính thời gian, chắc Lý Triều Ca sắp đến Lạc Dương rồi.
Bùi Kỷ An cũng không biết suy nghĩ thật của Cố Minh Khác, hắn nhìn biểu huynh đức độ, thanh quý sáng sủa, trong lòng toàn là cảm động: "Biểu huynh khách sáo. Ý tốt của anh với ta và công chúa Quảng Ninh, ta tất khắc ghi cả đời. Ta không có gì báo đáp, nếu ít hôm nữa biểu huynh và biểu tẩu lập gia đình, nguyện cống hiến chút sức mọn."
Cố Minh Khác nở nụ cười cực nhạt, không tiếp lời, Bùi Kỷ An cũng không để ý. Tuy Bùi Kỷ An nhắc đến biểu tẩu, kì thật trong lòng hiểu rõ, Cố Minh Khác sẽ không lập gia đình.
Kiếp trước Cố Minh Khác chưa lập gia đình đã chết bệnh, đời này cho dù Bùi Kỷ An sống lại, cũng sẽ không thay đổi được người đã sớm chết. Vị biểu tẩu kia của hắn, sẽ không xuất hiện.
Bùi Kỷ An đã có được kết quả muốn biết, những lời này chẳng qua là thuận miệng nhắc nhở thôi, cũng không thực sự để trong lòng. Không bao lâu sau, Bùi Kỷ An đã hoàn toàn quên mất chuyện của Cố Minh Khác, mà một lòng suy nghĩ chuyện sau khi đi săn.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ là lễ đính hôn của hắn và công chúa Quảng Ninh. Bùi Kỷ An bảo vệ Lý Thường Nhạc mười năm, đối tốt với Lý Thường Nhạc đã thành bản năng, đời này, hắn muốn cho công chúa nhỏ của hắn một hôn lễ mười phần vẹn mười.
.
Đầu tháng hai, mấy ngày trước tuyết rơi một trận, thời tiết vừa mới ấm lại đã bắt đầu rét lạnh. Nhưng đợt lạnh xuân này vốn không ngăn cản được niềm yêu thích của dân chúng Lạc Dương với việc ra cửa, mới giờ Thìn, cổng đô thành đã chật ních người. Xe ngựa lấp đầy ngã tư, tiếng tiểu thương thét to, tiếng trẻ con khóc nháo xen lẫn trong tiếng động phức tạp của đội ngũ ra khỏi thành, chậm chạp di chuyển.
Bạch Thiên Hạc ghìm cương ngựa trước cửa thành, y nhìn bên trong rầm rộ, líu lưỡi nói: "Sao lại thế? Vì sao đội ngũ vào thành thưa thớt, ngược lại người ra khỏi thành chật như nêm cối?"
Lý Triều Ca ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn cửa thành Lạc Dương, nghe thấy giọng nói Bạch Thiên Hạc, nàng hoàn hồn, nói: "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên. Đông Đô khác với những nơi khác, tại thành trì bình thường, nông dân tiểu thương vội vàng vào thành buôn bán, cho nên người vào thành nhiều hơn người ra thành, nhưng ở Lạc Dương, kế sinh nhai cũng không phải thứ quan trọng nhất, thời thượng mới phải. Hôm nay chắc là có người nhà nào muốn ra khỏi thành chơi đùa, thế mà lại đưa tới nhiều người cùng đi như vậy."
Bạch Thiên Hạc cũng tấm tắc lấy làm lạ, y lớn lên ở chốn nhỏ, không hiểu thú vui của người kinh thành. Y vốn đứng trước cửa thành, nhưng người ra khỏi thành quá nhiều, cuối cùng cũng bị đẩy đến lề đường. Bạch Thiên Hạc không nói gì, chỉ nói với Lý Triều Ca: "Em gái, tiền tiêu của ta, Đông Đô ta cũng đã đưa đến, cô có thể buông tha ta chưa? Cô xem, Đông Đô đã gần ngay trước mắt, vào thành quá mức chen chúc, vi huynh không tiễn cô vào thành nữa. Vi huynh đi trước một bước, chúng ta tạm biệt từ đây."
Bạch Thiên Hạc nói xong lời này rồi lùi dần về phía sau, y thấy Lý Triều Ca không phản ứng, đang muốn ghìm cương bỏ chạy, bống nghe thấy Lý Triều Ca nói: "Cậu có biết đối với phạm nhân chạy trốn, phải xử lí thế nào không?"
Bạch Thiên Hạc dừng lại, Lý Triều Ca không quay đầu, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Đại Lý tự cần nho nhã một chút, đa số là đeo gông trên chân, mà ta lười làm trò đó, bình thường trực tiếp đánh gãy chân. Nếu còn không nghe lời, vậy đánh gãy cả gân tay gân chân. Dù sao vào tay ta, vốn cũng không thể sống sót ra ngoài."
Bạch Thiên Hạc mạnh mẽ dừng động tác, y nghẹn một hồi, không thể nhịn được nữa mà hỏi: "Vị cô nương này, ta chọc cô chỗ nào, vì sao cô cứ làm phiền ta thế?"
"Không phải ta làm phiền cậu." Lý Triều Ca tốt bụng mà duỗi tay, ý bảo y nhìn cửa thành, "Là Đại Lý tự quấy rầy cậu. Kiếp sau tìm người báo thù, nhớ đừng tìm sai chỗ, nhớ rõ phải tìm Đại Lý tự."
Bạch Thiên Hạc nhìn lệnh truy nã trên cửa thành, tức giận đến sắp nôn ra máu: "Chỉ bởi vì một vạn tiền, cô kéo ta đi lâu như thế? Còn không phải là một vạn tiền sao, ta cho cô được không?"
"Không được. Ông Chu nói rồi, không có công không thể nhận lợi." Lý Triều Ca nói xong lại đập tay Bạch Thiên Hạc, "Lát nữa ta còn có việc, đừng làm mất thời gian nữa, nhanh chóng theo ta đi Đại Lý tự đi."
Bạch Thiên Hạc nào dám để nàng túm được, lập tức xoay người nhanh như chớp, chạy như cá chạch ra bên ngoài.
Người con gái này quá kì lạ, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không được, theo tính cách mất hết tính người của Lý Triều Ca, nàng chắc chắn có thể thật sự đưa y vào nhà lao. Một đời anh danh của Bạch Thiên Hạc, dù có chết cũng phải chết dưới đao thương, bị quan phủ chém đầu thì tính là gì?
Bạch Thiên Hạc am hiểu khinh công, y dùng toàn lực, nhất thời Lý Triều Ca không khống chế được. Tính khí của Lý Triều Ca cũng bị kích thích, nàng bỏ ngựa, di chuyển tới bắt Bạch Thiên Hạc.
Hai người đang giao đấu, đột nhiên cửa thành truyền tới tiếng chiêng trống vang dội. Quan binh mặc áo bào đỏ thẫm đẩy dân chúng ra, cứng rắn dọn ra một con đường: "Tránh ra, đều mau tránh ra! Thánh nhân Thiên hậu đi ra ngoài, người không có chuyện mau lui."
_______ Chú thích:
(1): Theo Kinh Lễ, người con gái Trung Hoa cũ khi đến tuổi 15, thì cài trâm, tỏ là đã đến tuổi lấy chồng
(2): Ở Việt Nam, từ thanh mai chỉ cây mai – một loại cây được trồng chủ yếu ở miền Nam. Cây mai dù có vẻ gầy guộc, mong manh nhưng có sức chịu lạnh rất tốt. Hơn nữa, hoa mai còn mang đến hương thơm dịu dàng như người thiếu nữ.
Ở Trung Quốc, thanh mai là tên loại cây cùng họ với cây mơ và cây mận. Đây là một loài cây trông khá mảnh khảnh, dẻo dai. Có thể nói mai trong từ thanh mai trúc mã chính là một loài cây gần gũi với hoa mai.
Trúc trong cụm từ thanh mai trúc mã là một loại cây quen thuộc cùng họ với tre. Trúc thường sử dụng để làm các đồ vật trong gia đình như rổ, rá, nia… bởi vì đặc tính của loài cây trúc là dẻo dai, bền bỉ qua năm tháng. Trúc được ví như người con gái mềm mỏng, dẻo dai nhưng lại vô cùng kiên cường.
Mã trong thanh mai trúc mã thì có nghĩa là con ngựa. Hay có thể mã còn dùng để ám chỉ một chàng trai có vẻ ngoài mạnh mẽ, khôi ngô, tuấn tú.
Vậy thanh mai trúc mã nghĩa là gì? Thanh mai trúc mã là câu nói dùng để chỉ những cặp đôi cùng lớn lên bên nhau từ rất nhỏ. Thường các cặp đôi này cũng sẽ được hai bên gia đình ưng ý ghép duyên và có hứa hôn ngay từ khi còn nhỏ.
(3): Chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ
(4): Người trong một gia đình
(5): Trăm vị hỗn độn, cảm giác phức tạp, khó tả
(6): Người trong nhà, chỉ vợ