An Rượu vô thức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, một cơn gió thổi tới khiến cô sởn tóc gáy — người đàn ông kia, người có thân hình mập mạp đang đi tới chỗ cô.
Trên người hắn có hơi thở khiến cô cảm thấy sợ hãi, cảm giác ẩm ướt xen lẫn một chút vị tanh và ngọt.
An Rượu hơi căng thẳng, đột nhiên nhớ tới tin tức tội phạm trên bản tin lúc nãy.
Trong những hình ảnh được cung cấp đó, nghĩ phạm trông như thế nào?
Cô nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc cô trống rỗng dưới cái nhìn chằm chằm đáng sợ đó, An Rượu như thể bị hắn lấy mất linh hồn, cô đứng yên không nhúc nhích, nỗi sợ hãi như tạo thành một cái lồng giam giữ cô.
“An Rượu, khách hàng tới chỗ cô, cô xem hắn còn cần gì nữa không!”
Âm thanh của ông chủ như một lời cảnh tỉnh, gọi An Rượu trở về hiện thực.
Cô cắn đầu lưỡi, ép bản thân phải bình tĩnh, nhìn về phía người đó.
“Cuốn sách này ổn không?”
Cô đưa cuốn “Bách khoa toàn thư về Y học Gia đình” ra trước, cơ thể dưới lớp áo lập tức căng thẳng.
Người đàn ông đứng cách cô không xa, nước mưa tụ lại thành vũng nước dưới chân cùng với mùi tanh hôi hòa lẫn với nhau khiến nó nồng nặc mùi.
“Còn nữa không?”
Dường như có tiếng gì đó trong miệng người đàn ông, nói chuyện lắp bắp đồng thời đưa tay cầm lấy cuốn sách.
An Rượu nhìn thấy hắn đeo một đôi găng tay kiểu cũ, các khớp xương có nếp gấp rất sâu, vải dệt bị giòn mà rách thành hoa văn hình tia chớp.
Dưới ánh vàng của quầy tính tiền, có thể nhìn thấy lớp da đen sạm, làn da thô ráp và nứt nẻ.
Đây là một đôi tay làm việc quanh năm!
Đồng tử An Rượu co rút lại, cổ họng nghẹn lại: “…Không có, số còn lại đều là sách chuyên môn.”
“Bách khoa toàn thư về Y học Gia đình”, theo góc nhìn của hắn, phông chữ bị lộn ngược!
Hắn không biết chữ…
Nếu cô không nhìn lầm, bộ đồ hắn đang mặc là đồ của phụ nữ…
An Rượu cảm thấy cổ họng khô khốc, không dám nghĩ xa hơn.
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ánh sáng chợt lóe lên, trên những cuốn sách được xếp chồng lên nhau, có một mảnh kim loại hình cầu.
Ngón chân cô cử động rất chậm, đùi run lên vì căng thẳng.
Lúc này.
“Này—” Đồng bọn của hắn chạy tới: “Mau lấy một quyển đi! Đến đây nhanh lên!
Tầm mắt của An Rượu vẫn luôn dõi theo hắn cho đến khi hắn bước tới chỗ có ánh đèn, cô mới từ từ thả lỏng cơ thể.
Cơ thể cô bất giác run lên, cô ngạc nhiên nhận ra mình đã đổ nhiều mô hôi đến thế, ngực bị ướt nhẹp, áo dính chặt vào lưng khiến cô khó chịu, cảm giác ẩm ướt này khiến cô càng khó chịu.
“Thành Huệ, 88.”
Ông chủ lấy ra biên lai quét mã, cầm một cái túi.
“88?” Người đàn ông nói lại lời ông vừa nói, giơ cuốn sách lên nhìn qua nhìn lại, trợn mắt nhìn ông chủ: “88 cái gì?”
Ông chủ nhất thời không phản ứng, nhanh chóng cười nói: “Quên mất quên mất, sách này đang giảm giá, giảm còn 83 tệ 6, cậu muốn chuyển khoản hay tiền mặt?”
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong thời gian chờ tạnh mưa, bất cứ điều nhỏ nhặt tầm thường nào cũng trở nên đầy cám dỗ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người giật mình cúi đầu, sau đó đặt sách lên bàn rồi đi vào màn mưa.
Ông chủ buồn bực lẩm bẩm: “Đúng là người kỳ lạ!”
Một lát sau, ông lại nói: “Tiểu Cửu, dọn dẹp một chút rồi tan làm thôi.”
Bọn họ vừa mới rời đi nên An Rượu cố gắng trì hoãn thêm chút thời gian.
Lúc này, sấm đánh liên hồi, mưa to tầm tã, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu sáng ngõ nhỏ không một bóng người.
Hai người kia đã rời đi được nửa tiếng, khách hàng trong cửa hàng cũng dần rời đi, An Rượu cũng dần thả lòng.
Khi bên ngoài mưa bắt đầu ngớt, cô nói với ông chủ, sau đó lấy hai chiếc túi nilong buộc vào chân.
Túi nilong cọ xát tạo ra tiếng “xì xào xì xào” nhỏ khiến tim cô đập nhanh hơn.
Ngẩng đầu nhìn về phía đường phố tối tăm ngoài cửa sổ, cô cảm thấy bất an trước bóng tối ngoài kia.