Từ khi ba tuổi, Trình Mặc không còn gặp mẹ nữa. Những bức ảnh bao gồm cả mẹ ở trong nhà đều được chụp từ mười mấy hai mươi năm trước, nên cô bé hoàn toàn không biết bây giờ mẹ trông như thế nào.
Nghe người phụ nữ ngoài cửa tự giới thiệu xong, cô bé như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, còn hoảng sợ lùi lại một bước, như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, tròn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vẻ mặt đầy mơ hồ và bối rối.
Lâm Niệm Sơ vừa bước vào phòng khách, thấy Trình Mặc đang ngây người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cô liền hỏi: “Ngoài cửa ai đến thế? Sao em không mở cửa?”
Trình Mặc như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức quay lại nhìn chị dâu, trong ánh mắt hiện lên vẻ cầu cứu: “Bà ấy nói, bà ấy nói bà ấy là… là m… m…”
Cô bé mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được chữ “mẹ”, bởi vì từ khi ba tuổi, cô bé chưa bao giờ gọi ai là “mẹ”. Người phụ nữ đứng ngoài cửa đối với cô bé chỉ một người xa lạ, cô bé không biết bà ta, cũng chưa từng cảm nhận được tình mẹ con từ bà ta.
Ai có thể gọi một người xa lạ là “mẹ” được chứ?
Vì vậy cô bé chỉ có thể đổi cách nói khác: “Bà ấy nói bà ấy là mẹ của anh trai em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play