Sáng sớm, chim chóc ở bên ngoài cửa sổ líu ríu hát ca, ánh mặt trời ấm áp mênh mang tràn vào căn phòng, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả phòng ngát hương.
Phòng ngủ của thiếu trang chủ Mộ Dung sơn trang Mộ Dung Thanh so với khuê phòng của thiên kim tiểu thư được chiều chuộng hết mực còn đẹp hơn gấp nhiều lần.
Mộ Dung Thanh đã thức dậy, đang mặc y phục thắt đai lưng. Kỳ lạ ― Mộ Dung thiếu gia như thế nào lại tự hạ thấp mình đích thân mặc đồ, bọn nô tài đều chạy đi đâu rồi?
Một lát sau, chỉ thấy Mộ Dung Thanh mặc quần áo hoàn tất, cẩm y ngọc bào, tuấn dật tiêu sái, phong thái hơn người. Hắn ăn mặc chỉnh tề, lại chưa lập tức xuất môn, trái lại đi về phía giường, bàn tay thon dài vói vào trong màn phù dung nhẹ nhàng vuốt ve…
“Ưm…”, trong màn truyền ra một tiếng rên rỉ cực thấp cực nhỏ lại cực thoải mái, nghe đến nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn, “Ư… Đừng làm loạn…”
“Thoải mái không?” Trên mặt Mộ Dung Thanh hiện ra nét cười tinh quái, “Thuật xoa bóp của ta không tồi phải không?”
Màn phù dung khẽ lay động, rõ ràng là người trong màn trở mình, dường như đang hưởng thụ, “Ưm… Thoải… Thoải mái…”
Mộ Dung Thanh nét cười càng đậm, trong màn truyền ra tiếng rên mềm nhũn, giống như của một con mèo lười biếng…
Giường đột nhiên chấn động, “Không… Dừng tay!” Thanh âm nặng nhọc vang lên, màn phù dung bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn thanh tú.
Ta gạt móng vuốt sói định xoa mông ta của Mộ Dung Thanh ra, trừng hắn, “Lại nữa!”
Mộ Dung Thanh lộ ra biểu tình vô tội, “Ta chỉ là muốn giúp ngươi xoa bóp một chút, ta nghĩ ― tối qua quá mức kịch liệt, có thể làm đau ngươi hay không.”
Nhớ tới tối hôm qua điên cuồng quên trời quên đất, ta trên mặt không khỏi có chút nóng lên, trừng hắn, “Chuyện đó còn không phải tại ngươi!"
“Đúng đúng đúng, tại ta tại ta!” Mộ Dung Thanh giơ tay đầu hàng, nhưng khuôn mặt vô lại kia rõ ràng viết dòng chữ “Tại ta mới là lạ”.
Ta thở dài một hơi, vẫn là không có khả năng trách hắn, ai kêu hắn là chủ nhân, ta là nô tài. Vốn là bàn tay hắn thầm vận nội lực xoa miết khiến thắt lưng đau nhức do trải qua vận động kịch liệt của ta thoải mái vô cùng, nhưng thấy hắn nhìn ta với vẻ mặt tràn ngập “sắc dục”, ta đành phải từ bỏ loại phục vụ thoải mái hạng nhất này.
Nhìn thấy ngoài phòng đã là dương quang chiếu rọi khắp nơi, ta mới nhớ tới một việc.
“Ngươi sáng nay lại không luyện kiếm?” Ta nhìn Mộ Dung Thanh. Hôm nay không biết đã là lần thứ mấy, trước kia Mộ Dung Thanh mỗi sáng sớm đều thức dậy luyện kiếm, chưa bao giờ gián đoạn. Bằng không cái danh thần đồng võ lâm như thế nào có được? Ai nói thiên tài không cần đổ mồ hôi? Đương nhiên đó cũng là kết quả của việc ta chăm chỉ đốc thúc mỗi ngày, mà trong những khuyết điểm của hắn sớm đã có một điểm “công tử thế gia thích ngủ ngại dậy”. Chỉ là từ lần trước trở về, mỗi ngày ta thức dậy còn trễ hơn hắn ― thức dậy trên giường hắn, tự nhiên không có biện pháp đôn đốc hắn luyện kiếm.
Ta oán hận chỉ vào mũi hắn, “Ngươi nói, ngươi cố ý phải không? Cố ý làm cho ta không dậy nổi, sau đó ngươi sẽ không phải luyện kiếm?”
“Lẽ nào lại thế?” Hắn cười nói, nhưng biểu tình trên khuôn mặt kia rõ ràng là gian kế đã thành, “Rõ ràng là vì Bão Cầm ngươi rất đáng yêu!”
“Hừ” Ta không thèm để ý đến hắn, quay sang phía khác, tìm kiếm quần áo của mình, xoay người xuống giường.
Mộ Dung Thanh lại áp sát, “Ta giúp ngươi mặc.”
“Khỏi cần, Mộ Dung đại thiếu gia!” Ta nói, lần thứ hai gạt móng vuốt sói của hắn ra, “Ngươi giúp ta mặc y phục sao không giúp từ nửa canh giờ trước?”
Hắn hi hi cười, đang định nói cái gì đó, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng của gia đinh A Phúc, “Thiếu gia, lão gia mời người qua.”
Ta chột dạ định lùi vào trong giường, lại bị Mộ Dung Thanh túm lại.
“Biết rồi.” Mộ Dung Thanh cao giọng hướng ra phía ngoài nói, “Ta đang thay quần áo, sau đó sẽ tới ngay.”
Hắn vừa nói vừa ăn no đậu hũ (chiếm tiện nghi, sàm sỡ)của ta, ta không dám lên tiếng lại càng không dám giãy dụa, chỉ sợ bị người ngoài cửa nghe thấy, đành phải mặc hắn hoành hành.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của A Phúc ở ngoài cửa xa dần, ta đẩy hắn ra, bực mình nói, “Về sau để Triện nhi đến hầu hạ ngươi thay quần áo rồi ngủ!”
Hắn lúc này mới ngượng ngùng thu tay về, miệng còn không phục lẩm bẩm, “Tối hôm qua vẫn còn rất tốt, ban ngày lại biến thành người khác, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo…”
Nói xong, nhìn vẻ mặt sắp bùng nổ của ta, hắn dùng “Mê Tung bộ”, nhẹ nhàng ra khỏi cửa, chớp mắt đã ra đến ngoài sân. Trong phòng còn vọng lại lời nói của hắn trước khi đi, “Ngươi cứ nghỉ ngơi một lúc, ta đi gặp cha rồi sẽ trở lại bên ngươi…”
Vừa đứng dậy liền lảo đảo, thắt lưng giống như bị gãy, ta vốn bởi vì lời nói thân mật của hắn mà khóe miệng nhếch lên, oán hận đem xiêm y vừa mới cầm lấy ném xuống, “Phịch” một tiếng, một lần nữa ngã lên giường, “Mới không cần ngươi bồi!”
Mặc dù biết rằng sẽ không có ai quản tiểu tư tối đắc dụng của Mộ Dung thiếu gia như ta, mặc dù cũng biết không có ai dám đương lúc Mộ Dung thiếu gia không có ở đây bước vào phòng hắn, một tên tiểu tư như ta ngủ thẳng đến mặt trời lên cao còn chưa đi làm việc, trong lòng thực sự bất an.
Quang minh chính đại mà rời khỏi phòng Mộ Dung Thanh ― ai kêu ta là tiểu tư thân cận của hắn, chỉ có điều người trong phủ cũng không biết “thân cận” này lại “thân” đến mức độ nào, ta lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Kỳ thật, trên cơ bản công việc của ta rất nhẹ nhàng, hầu hết thời gian đều là đôn đốc Mộ Dung Thanh chăm chỉ luyện công. Hiện tại nếu hắn đã đi gặp Mộ Dung trang chủ, ta liền vui vẻ nhàn rỗi. Ngắm nghía nha đầu Hương Lan của tam phu nhân thêu thùa may vá, lại đến phòng bếp lấy trộm một miếng bánh quế hoa để ăn, cuộc sống trôi qua thật sự là vừa hài lòng vừa thoải mái ― đây chính là cuộc sống hạnh phúc của ta ― tiểu tư Bão Cầm.
Bất quá là ai nói, ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh?
Quả nhiên là lời lẽ chí lý.
Không đúng không đúng không đúng, tuyệt đối không đúng!
Tuy rằng nhàn rỗi bay nhảy một ngày, không gặp Mộ Dung Thanh mang khuôn mặt của người chết cả ngày quấn lấy ta là rất tốt, nhưng mà ― hiện tại hoàng hôn đã lặn xuống phía tây, hắn còn chưa trở lại Thu Ly uyển!
Nhất định lại chạy đến chỗ nào đó chơi! Tên không nghề không ngỗng chỉ biết ăn chơi kia! Ta tức giận nghĩ, hoàn toàn quên mất trước kia Mộ Dung Thanh xuất môn số lần không gọi ta đi theo có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại càng không nói khi hắn chỉ mặt điểm tên muốn ta đi theo, ta đã trưng ra bộ mặt khó coi không tình không nguyện.
Ta phải khuyên bảo công tử cần có chí tiến thủ! Nhớ rõ trách nhiệm của một tiểu tư, ta hiên ngang ra khỏi Thu Ly uyển, chuẩn bị lôi thiếu gia ham chơi về. Vừa vặn ngang qua nhĩ phòng*, sắp đến đại sảnh, chợt nghe thấy trong đại sảnh náo nhiệt vô cùng, giống như là Mộ Dung trang chủ đang mở đại yến tịch (tiệc rượu).
“Mộ Dung công tử quả nhiên là long phượng trong loài người, để tiểu muội kính huynh một chén.”
Ta hiếu kỳ len lén đi đến cạnh cửa, nhìn vào bên trong thì thấy một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, cầm một chén rượu, e lệ cười, tình ý vô hạn nhìn Mộ Dung Thanh.
Mắt ta hơi hơi nheo lại.
Nụ cười của Mộ Dung Thanh trước mắt ta trở nên vô cùng rạng rỡ, ta rõ rành nghe thấy hắn nói, “Không dám, Thanh Liên muội quá khen.” Sau đó hắn ngửa đầu, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Hai mắt ta nhắm lại thành một đường.
Thanh Liên? Muội?
Ta nhấc chân, đứng dậy định đi, nhưng dường như chân lại mọc rễ, dời không ra nửa phân.
Lúc này Tiểu Nam mang thức ăn vào vừa đi ra, ta kéo hắn, “Tiểu Nam, bên trong là ai?”
“Bão Cầm?” Hắn hiển nhiên không đoán được ta sẽ ở đây, quay đầu nhìn người trong đại sảnh, kinh ngạc nói, “Ngươi không biết? Bên trong nghe nói là Thuý Hồ sơn trang, khách của Thanh Vân bảo cùng Thanh Phong bang.” Sau đó hắn cúi đầu ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói, “Nghe nói là trang chủ mời tới, muốn thiếu gia chọn dâu. Ngươi xem, tiểu thư nhà bọn họ đều đến đây. Kia là nhị tiểu thư của Thuý Hồ sơn trang, còn có con gái độc nhất của bảo chủ Thanh Vân bảo, còn có… con gái bang chủ Thanh Phong bang… Mỗi người đều là đại mỹ nhân đấy! Ui da!” Tiểu Nam ôm cánh tay, “Bão Cầm, ngươi níu tay ta chặt quá!”
Ta phục hồi tinh thần, buông lỏng tay của ta, tỏ điểm áy náy, “Nghe đến nhập thần, thật xin lỗi. Ngươi đi đi!”
Tiểu Nam liếc ta một cái, rồi đi.
Ta tiếp tục quay đầu lại, nhìn vào trong phòng. Tiệc rượu đang lúc cao trào, Mộ Dung Thanh nói nói cười cười, cao hứng vô cùng; ba vị nữ tử bên cạnh hoặc hồn nhiên hoặc phóng khoáng hoặc thục nhã (hiền lành thanh cao), mỗi người mỗi vẻ, chỉ có điều những ánh mắt dịu dàng ẩn tình kia, toàn bộ đều xoay quanh Mộ Dung Thanh.
Không nhìn thêm nữa, ta quay đầu, giậm chân một cái, đi thôi.
—————————————
* Nhĩ phòng: Phòng nhỏ, xây ngay cạnh phòng chủ. Vì xây hai bên nên trông như hai cái tai của phòng chủ.