Chỉ có điều ―
Tại Mộ Dung sơn trang, “thần đồng võ lâm” đang kêu khổ liên tục: “Để ta nghỉ ngơi một chút đi… Bão Cầm… Ngươi tại sao lại ép ta luyện võ còn nghiêm khắc hơn sư phụ?”
Ta đối với vẻ mặt giả bộ đáng thương của hắn không chút dao động, “Không được, ngươi nhất định phải luyện ‘Thanh Phong Mặc Liễu’ đến chuẩn xác mới được.”
Lại qua một canh giờ, Mộ Dung Thanh hét to, “Không luyện nữa, không luyện nữa, luyện đến mệt chết mất!”
“Không được.” Ta nắm chặt cánh tay hắn, “Vẫn phải luyện tiếp.”
Hắn vùng ra, “Ta tại sao phải luyện? Ta nói không luyện là không luyện!” Nói xong, hắn quăng kiếm sang một bên rồi rời đi.
“Ngươi ―” Ta lại kéo hắn, vừa vội vừa tức, “Khi ngươi sử dụng chiêu ‘Thanh Phong Mặc Liễu’, lúc nào mũi kiếm cũng thấp hơn nửa thốn (1 thốn = 10 phân). Cũng vì vậy, lần trước tỷ thí, kiếm mới bị gãy, chỉ suýt chút nữa… suýt chút nữa bị thương…” Nhớ đến tình cảnh lúc đó, mắt ta đỏ lên, hai tay giơ lên, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, “Ngươi phải luyện, ngươi nhất định phải luyện! Ngươi nhất định phải luyện thuần thục chiêu này, luyện đến không còn một chút sơ hở! Ngươi không được khiến ta sợ nữa, không được khiến ta sợ nữa! Ta rất sợ ngươi bị thương! Ta rất sợ!” Nói đến đây, lời nói nghẹn lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT