Những lời nói sắc bén này chẳng khác gì ám chỉ thẳng vào Hoa Vũ, chỉ thiếu mỗi việc gọi tên cô ra.

Ánh mắt Hoa Vũ thoáng lay động, trong lòng dâng lên chút lo lắng: “Em… thật sự là Tiểu Dạng sao?”

Trong ấn tượng của cô, cô em họ này luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời và hiền lành, chưa bao giờ thể hiện chút sắc sảo nào.

Hoa Dạng quan sát kỹ chị họ một lúc, phát hiện ánh mắt của Hoa Vũ rất kỳ lạ, không giống ánh mắt của một đứa trẻ.

Cô không kiềm được, thử dò hỏi: “Chị họ, chị thật sự không biết chuyện hiệu trưởng đã minh oan cho em sao? Ngay cả anh họ còn biết, không lý nào chị lại không biết. Em nghi chị cố ý muốn hại em, muốn phá hoại danh tiếng của em!”

Lời vừa dứt, không khí lập tức thay đổi. Sắc mặt Hoa Vũ biến đổi, trông cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

Đường Thục Phương nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên quát lớn: “Nói bậy bạ cái gì đấy? Tiểu Vũ năm nào cũng đứng nhất, học giỏi đến mức ai cũng khen. Nó hại mày làm gì? Mày có gì để nó phải hại chứ? Chắc chắn là mày có vấn đề, chắc chắn mày đã gian lận! Tiểu Cường...”

Bà đảo mắt một vòng, tìm đại một cái cớ: “Nó chỉ thấy tội nghiệp mày nên mới giúp mày che giấu thôi. Tam đệ, tam thẩm, hai người dạy dỗ con cái kiểu gì mà ra như thế này? Tao phải đi nói với cha mẹ chồng mới được!”

Đây chỉ là trò hù dọa trẻ con, nhưng Hoa Quốc Khánh đã thấy hoảng: “Tiểu Dạng, sao con lại như thế? Bố đã dạy con thế nào rồi hả?”

Hoa Dạng không thèm nhìn họ lấy một cái. Cô chỉ chăm chú nhìn Hoa Vũ và nói: “Chị họ, em cho chị cơ hội cuối cùng. Em có gian lận hay không?”

Ánh mắt của Hoa Vũ trở nên nặng nề, có phần đáng sợ: “Có.”

Đến nước này mà cô chị họ vẫn cố chấp, khẳng định rằng cô đã gian lận. Đây rõ ràng là vấn đề về nhân cách. Cuối cùng, Hoa Dạng xác định rằng Hoa Vũ thực sự cố ý hãm hại mình.

Sự ác ý này không phải là ảo giác, nhưng tại sao cô ấy lại làm thế?

Hoa Dạng chưa kịp nói thêm gì, thì Hoa Chí Cường đã nhảy ra phản bác: “Chị! Sao chị có thể nói dối trắng trợn như thế? Chẳng phải chỉ vì Tiểu Dạng thi điểm cao hơn chị, nên chị ghen tị với em ấy sao? Làm vậy thật không tốt chút nào!”

Cú phản đòn chí mạng từ em trai khiến Hoa Vũ tức đến méo miệng: “Em nói bậy bạ! Kết quả còn chưa có, sao em biết chị thi kém hơn nó? Tiểu Cường, ai mới là chị ruột của em hả?”

“Em chỉ đứng về phía lý lẽ, không đứng về phía người thân,” Hoa Chí Cường nói nghiêm trang, sau đó quay lại cười nịnh với Hoa Dạng: “Tiểu Dạng, cho anh ăn thêm miếng nữa đi.”

Hoa Vũ: ... Quỷ tha ma bắt, cái gì mà đứng về lý lẽ! Chẳng qua chỉ vì muốn ăn cơm chiên thôi! Trong mắt thằng em này, chị ruột còn không bằng một bát cơm chiên!

Hoa Vũ tức tối đập cửa bỏ đi. Đường Thục Phương do dự một chút rồi cũng kéo thằng con ngốc của mình ra ngoài.

Nhưng Hoa Chí Cường ôm chặt lấy tay nắm cửa, nhất quyết không chịu đi. Đường Thục Phương tức giận chọc mạnh vào trán con rồi bỏ mặc nó mà đi.

Hoa Chí Cường nhanh chóng chạy về bên cạnh Hoa Dạng, nhìn chằm chằm vào bát cơm chiên của cô đầy mong đợi.

Cậu không dám giật ăn. Cậu có linh cảm nếu dám giành, cô em họ này chắc chắn sẽ đập vỡ đầu mình.

Đừng hỏi vì sao, cậu cũng không biết. Chỉ là một loại trực giác mà thôi.

Lần này, Hoa Dạng hào phóng múc cho cậu hai muỗng nhỏ. Hoa Chí Cường cầm lấy, mắt sáng rỡ, cảm nhận mùi thơm nức mũi. Cậu thấy như mười mấy năm qua ăn cơm chiên đều vô ích, không có bát cơm nào sánh được với bát này.

Rốt cuộc món cơm chiên này có bí quyết gì? Nguyên liệu rõ ràng rất đơn giản, nhưng mùi vị lại khác hẳn.

Trong nhà, người nấu ăn đều là phụ nữ, nhưng họ chỉ biết nấu sao cho thức ăn chín và có thể ăn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play