"Quốc Khánh à, anh không biết đâu, Trương Huệ và Tiểu Dạng đã vất vả thế nào. Sáng sớm họ đã phải dậy đi làm, chạy tới nhà máy thịt để lấy hàng nặng đến mức không nhấc nổi. Khi về nhà thì mồ hôi đầm đìa, mệt đến không thể cử động được, thật xót xa."
Bà Nghiêm tiếp tục: "Trương Huệ thì hiền lành, yếu đuối, đến giờ vẫn chưa thể tự lo liệu mọi việc. Không thể để mọi thứ đều đổ hết lên vai Tiểu Dạng được."
Hoa Quốc Khánh nghe vậy, lòng cảm thấy xấu hổ. Hoa Dạng chỉ liếc cha một cái, giọng điềm tĩnh:
"Bà Nghiêm, đừng nói thế ạ. Đây là lựa chọn của chúng cháu. Dù khổ hay mệt, cháu cũng cam lòng. Ba, ba cứ sống theo cách mình muốn, đừng bận tâm."
Nhưng chính câu nói này khiến Hoa Quốc Khánh càng thêm day dứt.
"Con bé này, vừa đi học, vừa phải làm việc. Cứ chạy ngược xuôi, chỗ nào cũng cần đến nó." Bà Nghiêm thật sự thương Hoa Dạng: "Tan học còn phải ra bày sạp, về nhà mệt đến mức chẳng nuốt nổi cơm."
Nếu Hoa Dạng đã trưởng thành, bà đã chẳng cần phải khéo léo dàn xếp mọi việc để đẩy Hoa Quốc Khánh vào cuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT