So với những bữa ăn hằng ngày, món mì lạnh này quả thực là một cực phẩm.

Đêm đó, Hoa Dạng ngồi trong chậu tắm với vẻ mặt chán nản. Nhà không có nhà vệ sinh hay bồn cầu. Mọi thứ thật quá bất tiện!

Muốn tắm còn phải tự đun nước nóng, mà việc bưng bê nước tới lui đã đủ khiến cô mệt lử.

Điều tệ nhất là không có điều hòa, cũng chẳng có quạt máy. Căn phòng nóng như lò hấp, khiến cô muốn phát điên.

Không được, kế hoạch kiếm tiền phải bắt đầu ngay lập tức, không thể chần chừ thêm được nữa.

Trương Huệ bước vào phòng, trên người đã thay bộ quần áo sạch sẽ sau khi tắm rửa. “Tiểu Dạng, con không với tới lưng, để mẹ giúp con lau nhé.”

Bà tự nhiên cầm lấy khăn, nhưng Hoa Dạng khẽ rụt người lại, cảm thấy rất không thoải mái.

Dù đã rất mệt, Trương Huệ vẫn kiên nhẫn giúp con gái lau lưng và trò chuyện đôi chút.

Hôm nay, con gái đã chịu nhiều ấm ức, bà cũng thấy đau lòng. Nhưng vì không quen dỗ dành con cái và không biết cách biểu đạt tình cảm, bà chỉ lặng lẽ chăm sóc cô như vậy.

Đây cũng là tình trạng phổ biến trong nhiều gia đình Trung Hoa, nơi mọi người thường không biết cách yêu thương và gần gũi với nhau.

Nhìn bộ quần áo đã sờn bạc trên người mẹ, Hoa Dạng thấy trong lòng nặng trĩu. Mẹ cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn giản dị và chăm chỉ. “Mẹ, hôm nay món mì lạnh có ngon không ạ?”

Nghĩ đến hương vị thơm ngon của bát mì, Trương Huệ không nhịn được mỉm cười gật đầu. “Ngon lắm. Ngày mai làm thêm đi, làm nhiều hơn một chút, để bố con khỏi giành phần với mẹ.”

Hoa Dạng đảo mắt, nảy ra một ý tưởng: “Thật ra món này còn có thể ngon hơn nữa, chỉ tiếc là nhà mình thiếu nguyên liệu. Mẹ ơi, nếu thêm bơ đậu phộng thì đảm bảo ngon đến mức thần tiên cũng không cưỡng lại được…”

Là một blogger ẩm thực, Hoa Dạng rất giỏi trong việc miêu tả hương vị món ăn. Không chỉ nấu ăn ngon, cô còn biết cách nói sao cho người nghe phải thèm thuồng. Những mô tả sinh động và hấp dẫn của cô khiến Trương Huệ suýt chảy nước miếng.

“Vậy... ngày mai mẹ ra tiệm mua một lọ bơ đậu phộng nhé. Mẹ sẽ đưa con tiền.”

Làm việc vất vả cả ngày, ăn một món ngon cũng là cách tự thưởng cho bản thân.

Trương Huệ lấy ra hai đồng đưa cho con gái. “Còn lại thì mua kem mà ăn.”

Hoa Quốc Khánh nắm quyền quản lý tiền trong nhà, nên bà chỉ để dành được chút ít tiền riêng, tổng cộng chỉ hơn năm mươi đồng, phải chắt chiu rất lâu mới có.

Hoa Dạng đã để ý giá cả ở cửa hàng trên thị trấn. Hiện tại, mọi thứ rất rẻ, hai đồng có thể mua được kha khá, nhưng để thực hiện kế hoạch của mình, cô cần nhiều tiền hơn.

“Con cần mười đồng.”

“Gì? Nhiều thế à? Thôi, không mua nữa. Món này hiện tại đã ngon lắm rồi...” Trương Huệ tiếc tiền, liền đổi ý. Nhưng khi thấy con gái nước mắt lưng tròng, bà hoảng hốt: “Tiểu Dạng, đừng khóc mà!”

Hoa Dạng lặng lẽ rơi nước mắt, vẻ mặt buồn bã và nhẫn nhịn, trông rất đáng thương. “Mẹ, có phải mẹ ghét con là con gái nên không thương con phải không?”

Dù từng mong muốn có con trai, nhưng Trương Huệ vẫn rất yêu con gái mình: “Không đâu, mẹ chỉ có mỗi mình con, sao mẹ lại không thương con được?”

Hoa Dạng càng khóc to hơn, nước mắt chảy không ngừng. “Nếu mẹ thương con, mẹ phải chịu chi tiền cho con. Vậy mà mẹ ngay cả mười đồng cũng không muốn cho con...”

Trương Huệ nhìn con khóc mà lòng đau như cắt, bà ôm con vào lòng và dỗ dành: “Không phải như vậy đâu…”

Hoa Dạng nức nở, đôi mắt đỏ hoe, cái mũi cũng đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.

“Mẹ ơi, mẹ không chịu chi mười đồng cho con. Nhưng sau này, khi con kiếm được nhiều tiền, ngày nào con cũng mua đồ ngon cho mẹ, mua quần áo đẹp, và cho mẹ ở nhà lớn, vì con yêu mẹ nhất.”

Trương Huệ lần đầu tiên nghe con gái nói rằng cô yêu mình, lòng bà mềm ra, ngọt ngào và xót xa đan xen. “Mẹ cũng yêu Tiểu Dạng nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play