“Ưm…? Đây là đâu?” Kuroko xoay người, giơ tay dụi dụi mắt.
“Á oa, cậu không cần hù tớ, cậu là con người.” Thiếu niên trước mắt thở dài một hơi, “Satsuki lại gạt mình, còn nói gì mà chỗ này có ma chứ.”
Kuroko sững sờ, không nhúc nhích được chỉ biết nhìn người trước mắt, lại giơ tay tiếp tục dụi mắt, “Ao…… Aomine – kun?”
“Hả?” Aomine nhìn cậu trai có mái tóc màu lam nhạt trước mắt, hơi giật mình.
Chẳng lẽ đã trở về khi đó? Kuroko ở trong lòng nhớ lại, đây còn không phải là cảnh tượng lần đầu cậu và Aomine quen nhau sao! Kuroko ở trong lòng âm thầm kinh diễm (kinh sợ, vui mừng), cậu còn nghĩ rằng ánh sáng kia sẽ mang cậu đi, đi đến một nơi ai cũng không biết, một mình sống ở đó, cho đến khi chết đi, lại không nghĩ tới, ánh sáng đó lại mang cậu trở về quá khứ.
Rũ mắt nhìn tay của chính mình, phát hiện bây giờ đúng là cơ thể của cậu lúc học Sơ trung, còn mặc một bộ đồng phục thể thao, là lúc trước bản thân ở chỗ này tập luyện đến tối muộn thường xuyên mặc!
“Ha ha! Cái này, tại cậu im lặng quá, nên tớ không nhận ra.”
“Aomine – kun, cậu cười quá nhiều rồi.” Kuroko nói, từng chữ đều vô cùng quen thuộc.
“Hả? Tớ đã nói tên của mình rồi à?”
“Cậu năm nhất đã trở thành cầu thủ chính thức rất nổi tiếng.” Kuroko nói.
“À…… Vậy cậu tên gì?” Aomine hỏi Kuroko.
“Tớ ở đội ba……”
“Đồ ngốc, ở đội một hay đội ba thì liên quan gì, cậu thích bóng rổ đến mức mỗi đêm đều ở lại luyện tập đúng không? Người thích bóng rổ không bao giờ là kẻ xấu! Đây là nhận định của tớ!” Aomine cười, lộ ra hàm răng trắng, hai tròng mắt lấp loé tình yêu cháy bỏng đối với bóng rổ.
“Thật là nhận định kỳ lạ.” Kuroko lại một lần nghe được lời đó, trong lòng tràn ngập xúc động, cậu rũ mắt, mỉm cười nhẹ, nói, “Tớ tên Tetsuya Kuroko. Hy vọng cậu sẽ chỉ dạy cho tớ.”
Bắt đầu từ đêm đó, Kuroko vẫn giống như trước kia, mỗi ngày đều ở lại với Aomine cùng nhau luyện tập, mỗi ngày đều cùng Aomine ở vạng nhau chơi bóng làm chỗ trống trong lòng cậu chậm rãi được vun đắp, Kuroko lại bắt đầu thấy được một cảm giác thật kỳ lạ thần kỳ, không thể nói rõ thành lời được.
Kuroko có chút hào hứng, một lần nữa nhìn thấy Aomine của thời niên thiếu, biểu cảm trên khuôn mặt hắn vẫn rạng rỡ như mọi khi, hệt như đứa trẻ của ánh nắng mặt trời.
Vài ngày cứ như vậy trôi qua.
Kuroko cho rằng có những việc không thể thay đổi, cũng có một số việc nếu không làm nó, thì sẽ thay đổi rất nhiều chuyện ở tương lai, vì thế, buổi tối hôm nay, Kuroko ở phòng tập của đội ba để đợi Aomine tập luyện chính thức xong.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
“Phù, thật muộn, đã……” Aomine trưng ra vẻ mặt u sầu ủ rũ với Kuroko vừa đi vào vừa nói, “A, hôm nay cậu phải về sớm?”
“Aomine – kun.” Kuroko nắm gấu áo, chậm rãi mở miệng, nói, “Tớ định…… sẽ rời khỏi Câu lạc bộ Bóng rổ.”
“Hả?! Tại sao?” Vẻ mặt Aomine vô cùng khó hiểu, giật mình nhìn thiếu niên màu tóc lam nhạt trước mắt.
“Với khả năng của tớ, đừng nói là chơi bóng rổ với Aomien – kun, muốn lên đội hai còn chẳng nổi nữa”
—— Phải rồi, hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của đội bóng……
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Aomine.
“Tớ thích bóng rổ, nhưng mà, tớ tham gia Câu lạc bộ Bóng rổ đã nửa năm…… không phù hợp vẫn là không phù hợp.” Kuroko trong lòng có chút tự giễu, không nghĩ tới bản thân đã từng tự mình bỏ cuộc, mà người cho cậu dũng khí và can đảm theo đuổi bóng rổ lại là Aomine, “Hơn nữa ở Sơ trung Teikou, tớ vốn dĩ không thể cống hiến gì cho đội bóng cả.”
“Làm gì có đội bóng không cần đội viên chứ.” Aomine khẽ nói, “Dù không thể lên sân thi đấu, nhưng người luôn ở lại cuối cùng nỗ lực tập luyện thì sẽ không vô dụng. Ít nhất tớ rất ngưỡng mộ người như vậy, cậu là người cho tớ thêm động lực để tự mình cố gắng.”
Kuroko nghe Aomine nói xong, trong lòng hơi hơi rung động, tuy rằng sớm biết sẽ nghe lại những lời quen thuộc này, vẫn ngoài ý muốn, nhịn không được xúc động, Kuroko cảm giác hốc mắt cũng có chút run lên, hai hàng nước mắt trong suốt theo khoé mắt rơi xuống. Kuroko liều mạng nhăn mày, nhịn lại, cũng giơ tay dùng sức lau đi nước mắt.
—— Có nên không, cậu có nên lần nữa bắt đầu lại.
“Tớ cũng không nói, không từ bỏ nhất định sẽ thành công, nhưng nếu từ bỏ, thì nhất định cái gì cậu cũng không có được.” Aomine trong mắt như đang liều mạng kiềm nén gì đó, nhìn Kuroko nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu tóc màu lam nhạt xinh đẹp, nở một nụ cười rạng rỡ.
Kuroko ngẩng đầu chuẩn bị nói cái gì đó, phía sau lại truyền tới một giọng nam dễ nghe, “Daiki.”
“Gần đây không thấy cậu đâu, thì ra là ở đây sao?” Cậu trai màu tóc đỏ đậm nói.
Là Akashi – kun!
Kuroko gặp lại Akashi, rất là vui mừng, nhưng vẫn không nói được lời nào..
“Thì, sân vận động đối diện đông người quá.” Aomine nói.
“Cậu tập luyện ở đâu không quan trọng……” Vừa nói, Akashi vừa luếc mắt một cái đã nhìn thấy Kuroko đứng ở bên cạnh Aomine, hắn ngạc nhiên, hai mắt mở to, “Nhưng cậu ấy là ai?”
“À…… Bọn tớ gần đây hay cùng nhau tập luyện, cậu ấy tên Tetsuya.”
“Ồ, có người này sao?” Cậu trai tóc tím vừa cắn cây bánh ngọt vừa nói, lời nói có chút mơ hồ không rõ, nói chung có vẻ rất đáng yêu.
“Cậu ấy không ở đội một, vẫn ở đội ba.”
“Oắp~.” Murasakibara ngáp một cái, cúi đầu nhìn Akashi nói, “Này—— đi thôi.”
“Không…… Tớ có chút ấn tượng với cậu ấy.” Akashi hứng thú nói, “Rất đặc biệt, lần đầu tiên tới thấy kiểu năng lực này. Nói không chừng, cậu có được tài năng hoàn toàn khác m so với tất cả bọn tớ.”
Từ miệng Akashi nghe được từng chữ quen thuộc, Kuroko nháy mắt có một loại xúc động rất muốn khóc, bọn họ đều từng là đồng đội của nhau, từng rất thân thiết.
Tuy rằng Kuroko biết, sau hai năm, bản thân sẽ vì họ mà chịu tổn thương rất lớn, nhưng như vậy thì có sao?
Kuroko trong lòng tính toán muốn chậm rãi dùng mưa dầm thấm đất mà thay đổi này mọi chuyện sẽ diễn ra, sau khi thầm hạ quyết tâm Kuroko nắm chặt bàn tay, lại một lần kiên quyết với suy nghĩ của mình.
——————————————————————————-
“Này, Akashi, cậu nói Tetsu có tài năng đặc biệt, đó là cái gì?” Ngày hôm sau vào giờ tan học, khi đang ở đội một tập luyện Aomine hỏi Akashi.
Murasakibara ngậm một cây bánh nhìn Akashi, nói, “Aka – chin, ngoăm, có chuyện gì?”
“Murasakibara, đừng vừa ăn vừa nói chuyện như vậy.” Aomine nhíu mày nhìn Murasakibara, “Còn nữa, cậu trong lúc tập luyện sao lại ăn đồ ăn.”
(Này đáng lý phải là anh Lục nói chứ ta?)
“Tớ tự có tính toán của mình.” Akashi nói, “Các cậu tạm thời không cần xen vào, chuyện này trước tớ sẽ cùng Shintarou bàn lại.”
“…… Cậu nói, muốn bàn bạc cái gì?” Midorima dựa vào cửa số phòng tập nghỉ lấy sức, một tay đặt trên đầu gối, quay đầu đã thấy Akashi mở cửa đi vào.
“À, là một người rất đặc biêt.” Akashi khóe miệng cong lên một mặt thần bí cười, “Tetsuya Kuroko.”
Midorima đứng dậy, vỗ vỗ quần, nói, “Giờ đi qua phòng tập của đội ba sao?”
Akashi gật đầu cười.
—— Tetsuya Kurko, tài năng của cậu quả thật không thể xem thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play