Trải qua niềm vui và đau thương ban sáng, Triều Vũ lại cảm thấy khó chịu. Nghĩ thế nào cũng chẳng thể hiểu được, vì chuyện đó mà mình đau khổ buồn bã như thế, nhưng chỉ với dăm ba câu của anh đã hóa giải được mọi chuyện.
Hứa Bác Diễn lái xe mà không nói gì, anh đang cho cô thời gian suy nghĩ. Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô, anh quả thực có chút lo lắng, lát nữa về nhà lấy hộ khẩu, cô có thể qua mặt được mẹ Triều sao? Nhưng nếu mẹ Triều có phát hiện ra, anh cũng mặc kệ .
Thừa dịp đèn đỏ báo hiệu năm mươi giây đếm ngược, anh nghiêng đầu nói : “Sao lại chẳng nói gì thế?”
Triều Vũ cong khóe môi, “Nếu không chờ em đi Châu Phi về rồi mình đi đăng ký cũng được mà?”
Anh nhíu mày, “Hửm ——” giọng cao hẳn.
Triều Vũ phồng má, “Nếu như mẹ em biết chúng ta đi đăng ký, chắc chắn bà sẽ không cho em đi Châu Phi nữa.”
Hứa Bác Diễn thầm nghĩ hóa ra cô cũng hiểu chuyện đó chứ.”Em cho rằng chỉ mẹ em không nỡ cho em đi à? Vậy anh đây thì sao?” anh xị mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play