Cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời, Triều Vũ lê lết về đến nhà, uể oải gọi: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ Triều từ trong nhà bếp đi ra: “Mẹ vừa mới gói bánh chẻo xong, con đợi một chút.”
“Con không đói.”
Mẹ Triều nhìn khuôn mặt con gái có điểm không đúng, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi ra vuốt vuốt tóc cô: “Mệt hả con?”
Triều Vũ ôm gối ngồi trên ghế, toàn thân lạnh ngắt.
Mẹ cô thấy vậy, cũng không hỏi nhiều: “Mệt rồi thì đi ngủ đi.”
Triều Vũ mê man ngủ thiếp đi đến tận chiều. Mãi đến chạng vạng, cô mới lờ mờ nghe thấy động tĩnh, bố cô chắc vừa đi dạy về, hai người đang nói chuyện trong phòng khách.
Triều Vũ dụi dụi mắt, loạng choạng đi ra bên ngoài, ngáp một cái: “Bố…”
Ba Triều gật đầu: “Tiểu Vũ, hai hôm trước bố mới nhận được điện thoại của bạn cùng lớp con, mấy đứa nói tổ chức họp lớp, gọi con đến tham gia.”
“Họp lớp ấy ạ?” Sao không liên hệ với cô, lại gọi cho bố cô làm gì. “Ai gọi cho bố thế?”
“Là Lưu Dịch đấy, hồi đó đỗ vào Thanh Hoa.” Trí nhớ của ba Triều vô cùng tốt.
“Lưu Dịch?” Triều Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, “Bố, bố chắc chắn? Nếu con nhớ không nhầm, Lưu Dịch học lớp tự nhiên mà?”
“Không sai.”
“Con học ở lớp đấy có hai tháng thôi! Làm gì có tình cảm gì mà họp lớp?”
Thầy giáo Triều nghiêm mặt: “Cái con bé này, mọi người coi con là bạn học nên mời con đi họp lớp thôi, con nói gì nhiều vậy?”
Triều Vũ nhún nhún vai: “Con không tưởng tượng nổi ấy mà. Đều tốt nghiệp cấp ba cả năm năm rồi, lớp bọn họ thể nào chả gặp nhau vài lần, sao lần này lại mới gọi con?”
Thầy Triều ưỡn ngực thẳng lưng: “Khả năng là nhờ vào mặt mũi của bố.”
Triều Vũ cười lớn: “Bố, bố không biết biệt danh mọi người lén lút đặt cho bố à? Ha ha ha…”
Mẹ Triều cũng cười theo: “Có khi nào có người nhìn trúng con gái ông không?”
Thầy Triều: “Không thể nào!”
Triều Vũ: “…”
Mẹ Triều nghiêm túc: “Ăn cơm thôi.”
Buổi tối, Triều Vũ tỉ mỉ thu thập thông tin về Hứa Bác Diễn. Cô kinh ngạc phát hiện, cấp ba Hứa Bác Diễn học ở trường trung học số một, cũng là người đoạt giải quán quân kỳ thi khoa học cấp thành phố.
Hứa Bác Diễn học đại học tại Lạc thành, là một trường đại học nổi tiếng, tháng ba hằng năm đều có hoa anh đào nở.
Chẳng trách anh ở Lạc thành nhiều năm như vậy, hẳn là vui quên lối về đi.
Triều Vũ lật lại những tấm ảnh thời thời đại học của anh, tấm nào tấm nấy sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng. Hiện tại sắc mặt của anh ấy đã tốt hơn trước kia rất nhiều, ngũ quan cũng ngày càng rắn rỏi.
Mấy năm gần đây công bố được không ít bài luận văn chuyên ngành, mỗi năm anh đều khởi động một dự án phòng lụt đô thị, thu được rất nhiều giải thưởng.
Mùa mưa năm ngoái, Lạc thành mưa lớn vô cùng, tình hình cấp bách nguy nan, cấp trên đã lên phương án từ bỏ các vùng lân cận để bảo vệ trung tâm thành phố. Tại thời điểm cuối cùng, Hứa Bác Diễn đưa ra một phương án, dẫn nước đến hồ nước phía đông Lạc thành, sau đó tình hình đã được cải thiện.
Lúc đó, phóng viên phỏng vấn anh, anh chỉ nói một câu: “Không ai muốn mất đi ngôi nhà của mình. Mà điều chúng ta có thể làm, chỉ là dốc hết sức lực của mình để bảo hộ gia đình của họ.”
Triều Vũ lặp đi lặp lại câu nói này, không thể không nói, cô đã bị chọc trúng rồi .
Sau đó, cô tỉ mỉ nghiên cứu điều kiện thời tiết của những ngày đó, sau khi thực hiện kế hoạch của Hứa Bác Diễn, Lạc thành sau đó 1 tuần liền không mưa.
Khóe miệng cô khẽ nhếch: “Đây rõ ràng là thiên thời địa lợi, cho nên phương án của anh ta mới thành công.”
Do may mắn mà thôi.
Lại nghĩ đến thứ mà cô thấy trong xe anh ngày hôm nay, Triều Vũ tức thì không muốn xem tư liệu về anh nữa. Hứa Bác Diễn rốt cục là loại người nào?
Ngày hôm sau, Triều Vũ lên tòa soạn, bắt đầu với chuyên mục phòng chống lũ lụt. Dù thế nào thì cô cũng muốn làm chuyên mục này cho tốt. Buổi chiều, văn phòng một mảnh tĩnh lặng.
Cô uống một nửa ly cà phê, đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi gới, âm nhạc quen thuộc làm người ra có chút nôn nóng bồn chồn.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Ninh San: “Triều Vũ, cậu mau đến đường Tiên Thành đi.”
Triều Vũ liền lập tức đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có một đứa bé rơi xuống cống thoát nước.”
“Có việc gì không?”
“Tình hình vẫn chưa rõ, đang chờ cứu hộ tới. Phải rồi, Hứa Bác Diễn cũng ở đây.”
“Mình lập tức tới ngay.”
Mười phút sau đã có mặt.
Hiện trường đã được rào lại, xe cộ trên đường cũng được dạt vào, chỉ chờ đội cứu hộ đến.
Triều Vũ từ trong đám đông tìm được Ninh San: “Tình hình sao rồi?”
Sắc mặt Ninh San lộ vẻ lo lắng: “Là một đứa trẻ năm tuổi, bị mắc kẹt phải hai tiếng rồi, vừa có người qua đường mới phát hiện. Thằng trộm nắp cống khốn nạn, nhất định phải tóm nó bỏ tù.”
Miệng cống này rất nhỏ, người lớn căn bản không thể nào xuống được. Hiện tại cũng không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, không biết sao rồi.
Triều Vũ nhìn về phía trước, bắt gặp hình bóng mà cô đã quen thuộc.
Một vài phóng viên đã bao vây Hứa Bác Diễn.
Khuôn mặt Hứa Bác Diễn càng ngày càng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Ai là người gọi phóng viên đến đây? Ai thực sự muốn cứu người thì hãy ở lại, còn lại đều cút cho tôi!” Giọng nói của anh rất mạnh mẽ, khí thế bức người.
Dứt lời, một nhóm người âm thầm lui lại vài bước. Khuôn mặt lạnh lùng và hung hăng của Hứa Bác Diễn cuối cùng cũng thành công dọa được đám phóng viên không dám tiến lên. Dù có đẹp trai cũng chẳng ai dám tới gần.
Triều Vũ nuốt cổ họng trong tiềm thức, cũng may bản thân mới vừa tới đây, bằng không nhất định đã bị mắng chết rồi.
Tính khí của Hứa Bác Diễn thật sự rất nóng.
Ninh San tóm lấy tay Triều Vũ: “Trời ơi đẹp trai quá đi! Mấy phóng viên này cũng thật là, người đã không giúp cứu, lại cứ quấy nhiễu người ta.’
Ánh mắt Triều Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Tìm được khoan điện rồi.” Một giọng nói kích động vang lên.
Hứa Bác Diễn và Từ Dật đã nghiên cứu được vài phút, hai người từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Chốc lát, Hứa Bác Diễn đi đến miệng cống, lấy thước đo độ dài, kích thước, sau đó lấy phấn đánh dấu vài đường: “Bắt đầu đào.”
Một người phụ trách chạy lại ngăn cản: “Đợi đã, cứu hộ vẫn chưa đến mà.”
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: “Phía trước tắc đường rồi, cậu mẹ nó muốn đợi đến lúc nào nữa? Bên dưới toàn là khí ga, đứa trẻ ở dưới đó thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm! Hành động.”
“Vâng, đội trưởng.” Đại Hùng bắt đầu khoan xuống.
“Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cấp trên hỏi tới thì ai là người chịu trách nhiệm?” Lúc này bọn họ đều chỉ sợ phải chịu trách nhiệm mà thôi.
Hứa Bác Diễn nhếch môi lạnh lẽo, ánh mắt không có chút nhiệt độ: “Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Không khí giằng co.
“Anh cho rằng anh là ai?”
Hứa Bác Diễn không để ý đến lời anh ta nói: “Từ Dật, đừng để đá rơi xuống.”
Từ Dật: “Hứa đội, để tôi đi xuống.”
Hứa Bác Diễn đeo dây cứu hộ và xỏ găng tay: “Tôi xuống, những người khác ở phía trên tiếp ứng.”
Mũi khoan điện phát ra tiếng khoan ầm ầm.
Rất nhanh đã khoan được một lỗ hổng lớn, Hứa Bác Diễn ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: “Đủ rồi.”
Đại Hùng lấy tay áo quẹt quẹt mồ hôi trên trán: “Hứa đội, chú ý an toàn.”
Hứa Bác Diễn không để ý, nhíu mày dặn: “Chuẩn bị một miếng vải đen.” Đứa bé ở trong bóng tối một thời gian dài, lúc đưa lên không nên tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời.
“Đã hiểu.”
Hứa Bác Diễn đội mũ bảo hộ, leo xuống.
Triều Vũ nắm chặt lòng bàn tay, không biết vì sao có cảm giác lo lắng căng thẳng.
Hố sâu phải tầm 5, 6 mét, thành hố phủ đầy rêu xanh, anh trượt xuống từng chút từng chút một.
Đại Hùng kéo dây bảo hộ: “Hứa đội…”
Hứa Bác Diễn nói vọng lên: “Tiếp tục thả.” Cơ thể anh lắc lư, dường như chân đang cố gắng tìm điểm tựa.
Cuối cùng cũng xuống đến đáy, ẩm ướt, tối đen, trong không khí tỏa ra toàn mùi khí mê tan hôi thối.
Dưới ánh đèn pin, Hứa Bác Diễn nhìn thấy đứa trẻ, anh vươn tay ra chạm vào ngực đứa bé, vẫn cảm thấy một chút ấm áp, một chút này khiến anh phần nào thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ đứa bé khóc mệt quá nên nằm ngủ thiếp đi.
“Dậy, tỉnh…” Anh vỗ vỗ nhẹ vào mặt đứa trẻ, trên dưới kiểm tra một lượt, phía trán bị tróc một mảnh da, máu chảy ra đã khô lại trên mặt. Có lẽ lúc ngã xuống bị va hơi mạnh, nhưng hiện tại chân lại bị mắc vào hàng dây thép gai.
“Hứa đội, tình hình thế nào rồi?”
“Đứa trẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng chân bị kẹt vào lưới thép rồi, tôi cần chút thời gian.”
Hứa Bác Diễn lấy cái kìm chuẩn bị sẵn và bắt đầu cắt dây. Những sợi dây thép này từ lâu đã bị oxi hóa, gỉ sét hết cả.
Đứa bé tỉnh lại, sợ hãi khóc ré lên.
“Đừng sợ.”
“Chú, chú đến cứu cháu sao?”
“Ừm.”
“Cháu muốn đi lên.”
“Đợi một chút, chú là siêu nhân, một lát sẽ đem cháu lên.”
“Vâng ạ.”
Hứa Bác Diễn phát hiện một sợi dây thép đâm vào bắp chân đứa trẻ, anh dừng lại một lúc, nói: “Lát nữa sẽ đau một chút, nam tử hán đại trượng phu sẽ không sợ, đúng không?”
“Cháu không sợ đau.”
Hứa Bác Diễn mỉm cười: “Được, lát nữa lên kia, chú sẽ cho cháu một món quà.” Sau đó anh đột nhiên rút sợi dây thép.
Đứa trẻ hét lên một tiếng, sau đó lại cắn răng: “Cháu không khóc.”
Những người bên trên đều nghe được động tĩnh dưới này.
“Đứa trẻ vẫn còn sống!”
Triều Vũ căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay có chút đau nhức, cuối cùng cũng thở phào một hơi. “Sẽ không sao đâu.”
Hứa Bác Diễn buộc sợi dây cứu hộ lên người đứa trẻ, ra sức buộc chặt vào: “Có thể kéo lên rồi.”
“Được, mọi người cùng nhau cố gắng nhé.”
Từng chút từng chút kéo lên đến miệng hố, Hứa Bác Diễn lấy tay bịt lấy mắt đứa trẻ, nói: “Nhắm mắt lại, chút nữa sẽ có chú đón cháu lên.” Sau đó anh ngẩng đầu dậy: “Từ Dật.”
Từ Dật đáp lại: “Hứa đội, chuẩn bị xong rồi.”
Hứa Bác Diễn dùng sức đẩy đứa trẻ lên, Từ Dật nhanh chóng bế lấy, sau đó lập tức che mắt nó bằng một chiếc áo Tshirt đen.
Triều Vũ nhìn xuống miệng hố, mãi đến lúc Hứa Bác Diễn an toàn trèo lên, cô mới buông lỏng người nhẹ nhõm.
Hứa Bác Diễn tháo bỏ găng tay, đứng trong đám người, cảm thán không khí ở bên trên thực sự tốt.
Đại Hùng: “Hứa đội, khuỷu tay của anh chảy máu rồi.”
Hứa Bác Diễn không mấy để ý: “Đứa trẻ đâu?”
“Đã đưa đến bệnh viện rồi.”
Hứa Bác Diễn ừ một tiếng: “Tìm người nhanh đến lấp cái cống này vào.”
Đám đông dần dần tản ra.
Ninh San đẩy đẩy: “Cậu không đến hỏi tình hình chút à?”
Triều Vũ nhíu mày một chút.
“Hai người có quen biết, anh ấy chắc sẽ không khó khăn đâu.”
Triều Vũ hít sâu một hơi, lặng lẽ đi qua.
Hứa Bác Diễn đứng một mình dưới vỉa hè, quần áo đã hoàn toàn bị ướt hết, dán sát vào cơ thể, anh ào ào uống hết hơn nửa chai nước suối, cánh tay tùy tiện giơ lên lau mồ hôi trán.
Sau đó, liền móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, ngón tay lôi ra một điếu, nhưng sờ sờ một hồi lại chẳng thấy bật lửa đâu.
Triều Vũ bước qua, tầm mắt dừng trên người anh: “Hứa đội, làm phiền một chút, có thể nói qua về tình huống bên dưới được không?”
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh như tờ, mở miệng: “Đen, thối.”
Triều Vũ quả thực không nói nên lời: “…” Cô nắm chặt lòng bàn tay, che đi chiếc bật lửa cô vừa mới nhặt được, là một chiếc bật lửa đã cũ, hình như đã dùng vài năm rồi. Đầu óc cô suy nghĩ vài giây, sau đó từ từ giơ tay lên, chìa lòng bàn tay ra.
Hứa Bác Diễn nheo mắt, cầm lấy chiếc bật lửa từ trong tay cô, bàn tay cô khá nhỏ, dàn da có chút trắng mỏng manh: “Cảm ơn.” Giọng nói có chút hơi khàn khàn.
Triều Vũ đứng một bên cạnh anh, cũng không mở mồm nói gì cả.
Anh bật lửa, hơi cúi đầu châm thuốc.
Cô nhìn thấy nhãn hiệu thuốc anh hút chính là “Hoàng Hạc Lâu”.
Không lâu sau, đã tìm được người đến đậy nắp cống, nhưng tiếc rằng hiện tại lại chẳng tìm thấy nắp đâu, hình như đã bị ai đó trộm mất rồi.
Tầm mắt của Hứa Bác Diễn rơi trên mặt cống, dáng vẻ âm trầm.
Anh hút hết một điếu thuốc, sau đó cũng uống nốt phần nước còn lại trong chai.
Đại Hùng cười ha hả nói: “Hứa đội, hôm nay anh đẹp trai quá.” Anh quay đầu, “phóng viên Triều, cô nói có đúng không?”
Triều Vũ nuốt nuốt cổ họng: “Ừm, rất đẹp trai.” Dưới ánh nắng mặt trời, khóe miệng anh vương vài giọt nước, khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mặt, khiến cô đột nhiên thất thần.
Hứa Bác Diễn nheo mắt nhìn cô một cái.
Cô nói là thật lòng mà, anh rất “man”! Cô cũng chụp một bức ảnh, vào thời điểm Hứa Bác Diễn ôm đứa trẻ lên, đứa trẻ biết chính mình đã được cứu, miệng cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh.
Đại Hùng nheo mắt lại nhìn cô: “Phóng viên Triều, lần này cô nhớ về minh họa cho Hứa đội đẹp đẹp một chút nhá.”
Triều Vũ bối rối.
Đại Hùng giơ cái máy khoan điện đi mượn lên, trịnh trọng nói: “Phóng viên Triều, chúng tôi là đội ngũ vô cùng đặc biệt đấy, nhất là Hứa đội của chúng tôi.”
Cậu ra quay quay cái mũi khoan trên vai, “từ hôm nay trở đi, ai nói một lời nào không phải với Hứa đội, tôi thứ nhất là không đồng ý, thứ hai là sẵn sàng liều mạng. Tôi đi trả khoan đây.”
Triều Vũ thu mình lại một chút, giống như bị đe dọa vậy. Cô thu mắt lại quay sang nhìn Hứa Bác Diễn: “Vừa rồi tôi không có chụp mặt của anh, vì thế lần này không thể giúp anh sửa ảnh cho đẹp được rồi.”
Hứa Bác Diễn quét mắt nhìn đôi dép dưới chân cô, mười ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, anh thu lại tầm mắt, nói: “Phóng viên Triều, cô là phóng viên duy nhất xỏ dép lào đi phỏng vấn.”
“Tôi…” Mặt cô đỏ lên, khẽ co ngón chân lại. Cô không có thời gian đi giày đã chạy vội vã đến hiện trường. Tuy nhiên bây giờ có giải thích với anh cũng vô dụng, dù sao thì anh cũng đã có ấn tượng không tốt về cô rồi.
“Buổi diễn tập tuần sau, nhớ chú ý hình tượng.” Anh vừa nói vừa ngừng lại, giọng nói không thể hiện cảm xúc, thế nhưng từng lời giống như gõ thủng màng nhĩ Triều Vũ.
Một vài phóng viên xung quanh nhìn thấy hai người đứng nói chuyện, lao xao tiếng thì thầm, dường như trao đổi tại sao Hứa Bác Diễn lại chỉ chấp nhận cuộc phỏng vấn của Triều Vũ.
Triều Vũ bị thái độ của anh khiến cho trong lòng không thoải mái, muốn bùng nổ một trận nhưng đành nghiến răng, quay lại nhìn anh mỉm cười, ánh mắt trong suốt, giọng điệu hơi đẩy cao: “Hứa đội thân ái, biểu hiện của anh vừa rồi thật vô cùng đẹp trai.” Âm thanh càng ngày càng cong vút, vốn dĩ để cho đám đông bên cạnh nghe thấy.
Tác giả có điều muốn nói:
Hứa đội: Dám trêu chọc tôi?
Triều Vũ: Đến đánh tôi nè.
Hứa Bác Diễn nhếch khóe miệng, giơ tay lên, kéo cô vào lòng mà không phí chút sức nào: “Ghi nợ.”