Vào giữa xuân, khi tiết trời ấm dần lên, người vào kinh thăm thú buôn bán ngày càng đông đúc, nhà trọ Lai Nghi mỗi ngày đều trong tình trạng kín người hết chỗ.
Lục Đồng không còn mượn bếp của nhà trọ để bào chế dược liệu nữa.
Một là, sau khi lượng khách ở trọ tăng lên thì nơi đây có đủ hạng người, nàng là một cô nương trẻ tuổi, đêm hôm đi lại trong nhà trọ chung quy rất nguy hiểm. Hai là, ngày nào cũng mượn phòng bếp, chưởng quầy có tốt tính đến đâu, dẫu ông ta không nói ra nhưng trong lòng e rằng cũng sẽ sinh lòng bất mãn.
May mà tiền bán than bồ hoàng trước đó vẫn có thể chống đỡ được hơn nửa tháng nữa, nên các nàng chưa đến mức cùng đường bí lối.
Ngân Tranh nằm bò trước bàn, nhúng ngón tay vào chén trà rồi viết chữ lên mặt bàn vì quá buồn chán.
Chữ viết của nàng rất đẹp, thể chữ tiểu khải hoa trâm xinh đẹp nhưng không kém phần tao nhã. Lục Đồng không khỏi nhìn lại vài lần.
Ngân Tranh trông thấy ánh mắt của Lục Đồng thì giật thót, vỗi vàng lấy tay áo lau đi vệt nước trên bàn, nói: “Cô nương, em….”
“Em viết rất đẹp.” Lục Đồng dịu giọng nói.
Mặt Ngân Tranh ửng hồng: “Hồi còn ở trong lâu, các cô nương đều phải học cầm kỳ thi họa. Nô gia chẳng học được gì nhiều, chỉ có viết chữ là tạm ổn, nhưng mà…..” Nàng không nói tiếp nữa.
Trong lòng Lục Đồng hiểu rõ, khách đến lầu xanh tìm hoan có thể vì một khúc tỳ bà mà vung tiền như rác, có thể dâng tặng trăm hộc minh châu để cùng thanh quan đấu một ván cờ, nhưng chưa chắc đã sẵn lòng bỏ tiền ra để xem cô nương viết chữ.
(*) Hộc: dụng cụ đong lường dùng để đong chất hạt rời thời xưa, thường làm bằng gỗ, có dung tích khoảng 10 lít.
Bởi danh sĩ đại nho một chữ ngàn vàng, bút mực của gái đ không đáng một đồng. Người ta đã sớm phân biệt rõ ràng con người có ba bảy loại, giàu nghèo sang hèn.
Ngân Tranh rất thích viết chữ, do đó, khi Lục Đồng bảo nàng viết chữ lên giấy dầu màu trắng bọc trà thuốc, nàng luôn viết một cách vô cùng nghiêm túc. Nàng hỏi Lục Đồng: “Nhưng cô nương, vì sao chúng ta phải viết chữ lên giấy trắng bọc trà thuốc?”
Lục Đồng nghĩ một lát: “Lúc ta và em vào kinh, trên phố đâu đâu cũng thấy quán trà sạp trà. Người Thịnh Kinh rất thích uống trà.”
Ngân Tranh gật đầu.
“Mà trước quán trà dù nhỏ đến đâu cũng luôn có hoa tươi, trà bánh đẹp đẽ, còn có cả nho sinh ngâm thơ luận văn, trông phong nhã vô cùng.”
Ngân Tranh đăm chiêu một lát rồi nói: “Vì thế cô nương mới làm trà thuốc.”
Lục Đồng cười điềm nhiên.
Nàng không làm viên thuốc, cũng không làm thuốc bột mà là làm trà thuốc. Rồi còn bảo Ngân Tranh viết thơ văn lên trên giấy gói, trà thuốc của bọn họ vừa chú trọng nghi thức vừa không thiếu phần phong nhã, nếu bề ngoài làm tốt thì sẽ luôn có người bằng lòng thử.
Chỉ cần có người bằng lòng thử, những chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn.
Ngân Tranh nửa hiểu nửa không, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, thở dài nói: “Cũng không biết khi nào mới có người tới tìm chúng ta mua trà thuốc.”
Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở quán rượu phía đối diện, cờ rượu bị gió cuốn tung lên, hoa liễu bay vào cửa sổ, chim én quay về. Trong số người đến kẻ đi, không biết ai sẽ đến trước cửa tìm mình.
Nàng nhìn sang chỗ khác, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười nhẹ bẫng.
“Sắp rồi.”
…..
Ngân Tranh đang lo lắng về việc trà thuốc mà Lục Đồng tặng đi vẫn mãi mà không có phản hồi, thì ở trong tiệm thuốc Nhân Tâm, ông chủ trẻ như Đỗ Trường Khanh cũng không hề thoải mái.
Trước bàn quầy chỉ có một cuốn sổ ghi chép mỏng teo, cuốn sổ mỏng này từ cuối năm ngoái đến hiện tại cũng chỉ viết được vài trang – Các khoản thu về quả thực ít đến đáng thương.
Đỗ Trường Khanh cầm cuốn sổ lật tới lật lui để xem, xem đi xem lại, cuối cùng cổ họng bật thốt một tiếng thở nặng nề: “Sắp toi rồi!”
A Thành chẳng lấy làm lạ, mỗi tháng ông chủ đều tính xem còn bao lâu nữa thì đến ngày sập tiệm. Tính theo thời gian từ lúc lão gia qua đời đến nay, bọn họ đã cách ngày đó càng ngày càng gần, hắn đoán chừng một tháng nữa ông chủ sẽ không cần phải tính nữa.
Đỗ Trường Khanh càng nghĩ càng sầu muộn.
Tiệm thuốc Nhân Tâm hiện giờ không có đại phu, để tiết kiệm chi tiêu, hắn thậm chí còn cho gã bốc thuốc thuê thôi việc, chỉ giữ lại A Thành và mình. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào những khách hàng lâu năm để duy trì việc làm ăn của tiệm thuốc thì thực sự không khách quan, huống chi người đi trà nguội, sau khi Đỗ lão gia qua đời, việc kinh doanh của tiệm thuốc đã bị một tên vô dụng như hắn đánh về nguyên hình. Khi gia sản ngày càng hao hụt, những tên bạn xấu ngày xưa cũng không còn phục tùng nữa, cũng chẳng còn ai sấn sổ tới làm quen.
Tình đời coi ấm lạnh, tình người soi cao thấp(*). Tự cổ chí kim, bất quá cũng chỉ như vậy.
(*) Sự ưu ái của xã hội có thể được nhìn thấy từ sự lạnh lùng hay nhiệt tình trong thái độ của một người, vẻ mặt của một người khác nhau tùy thuộc vào địa vị của đối phương.
Hắn đang than ngắn thở dài thì A Thành đang lau bàn chợt dừng lại, nó nhìn ra cửa ngạc nhiên nói: “Hồ viên ngoại?”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, quả nhiên trông thấy xe ngựa của Hồ gia đỗ bên ngoài, còn Hồ viên ngoại thì đang vội vàng xuống ngựa, đi vào tiệm thuốc.
Năm sáu hôm trước Hồ viên ngoại vừa tới một lần, tính ra thì lúc này ông ấy không nên tới đây.
Hắn sinh lòng ngờ vực, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười thắm thiết, hắn gọi: “Thúc, sao người lại đột nhiên tới đây?”
Hồ viên ngoại bước vào tiệm thuốc, ánh mắt đảo khắp tiệm thuốc, chỉ nói: “Trà thuốc…”
Đỗ Trường Khanh không hiểu ra làm sai, hỏi: “Trà thuốc gì ạ?”
“Cháu…….mấy hôm trước….. trong gói quà xuân mà cháu tặng ta………cái túi thuốc, thuốc, trà thuốc!” Hồ viên ngoại cuống đến nỗi tật nói lắp lại phát tác.
Đỗ Trường Khanh nghe vậy, tim đập ‘thịch’ một cái, lập tức cho rằng trà thuốc xảy ra vấn đề. Vốn là như vậy, tiệm thuốc kị nhất là thu mua những thứ không rõ nguồn gốc, hôm đó là lần đầu tiên hắn gặp nữ tử kia, ba đồng bạc mua than bồ hoàng vốn đã hiếm có, thế mà nàng còn tặng cho mình hai gói hàng bán kém, ắt có mưu đồ gì đó.
Hắn không nên ham rẻ mà gói cả trà thuốc kia cho Hồ viên ngoại!
Nhưng mà…. túi trà thuốc còn lại hắn cùng A Thành uống mấy ngày rồi, cũng chẳng thấy bị sao. Lẽ nào chỉ có một túi có độc? Phỉ phui, sớm biết như thế thì chẳng bằng để hắn và A Thành uống túi có độc kia. Nếu thật sự gây ra án chết người, có bán cả tiệm thuốc này của hắn cũng không đền nổi!
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Đỗ Trường Thích lại nói: “Thúc, thật ra trà thuốc kia do người khác làm, người đó tặng trà thuốc xong thì chạy rồi, bọn cháu cũng là bị……..”
“…… Trà thuốc kia tốt lắm!”
Lời vừa ra đến miệng đã bị Đỗ Trường Khanh nuốt lại.
Hồ viên ngoại uống một hớp nước mà A Thanh đưa lên, nhả chữ cũng lưu loát hơn: “Ta uống năm ngày, chứng tắc mũi đã đỡ hơn rất nhiều! Mũi cũng không còn bị nghẹt nữa!” Hồ viên ngoại rất kích động: “Trường Khanh à, trà thuốc này của cháu rất tốt, đã làm dịu đi bệnh cũ nhiều năm của ta!”
Đỗ Trường Khanh sững sờ tại chỗ.
Hồ viên ngoại nắm lấy tay hắn, lần đầu tiên nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương chân thành: “Ta biết cháu là một đứa trẻ có lòng hiếu thảo, nhưng sao lão phu có thể chiếm hời của một vãn bối như cháu được! Đây là hai mươi lượng bạc.” Ông lấy hai nén bạc trong ngực ra, nhét vào tay của Đỗ Trường Khanh: “Lão phu muốn mua thêm năm túi nữa.”
A Thành đứng đằng sau Đỗ Trường Khanh chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hồ viên ngoại thấy Đỗ Trường Khanh không nói gì, lại nói: “Đúng rồi, cháu vừa nói gì ấy nhỉ, người tặng trà thuốc chạy rồi, ý là không tìm được người ấy hả? Thế trà thuốc còn không?”
Đỗ Trường Khanh giật mình hoàn hồn: “Có! Còn có ạ!”
Hắn nhanh chóng động não, lập tức hăm hở nói: “Đương nhiên là có. Người bán trà thuốc tính tình gàn dở thanh cao. Nàng ta vốn muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy có duyên với cháu. Cháu và nàng đã kết làm bạn tốt, nàng cũng đã đồng ý sau này sẽ cung cấp trà thuốc cho tiệm thuốc Nhân Tâm.” Hắn nói: “Thúc, người đến y quán chúng cháu đúng lúc lắm. Khắp Thịnh Kinh này chỉ có tiệm thuốc Nhân Tâm chúng cháu có trà thuốc này thôi. Người uống miếng trà trước, nàng ấy không ở bên này nên đưa thuốc cần chút thời gian, người đợi một chút.”
Đỗ Trường Khanh vừa nói vừa nhét né bạc vào trong ống tay áo, sau đó túm lấy A Thành lôi vào trong buồng.
Trên chán va đầu mũi của hắn rịn đầy mồ hôi, vội vàng nói: “Ngươi còn nhớ hai người kia từng nói mình sống ở nhà trọ nào không?”
A Thành mờ mịt.
Đỗ Trường Khanh lòng nóng như lửa đốt.
Ngày đó hắn không coi trọng hai người đó lắm, bây giờ phải tìm người nên đương nhiên không nhớ được địa chỉ mà lúc đó đối phương nhắc đến.
“Nhà trọ Lai Khí?”
A Thành lắc lắc đầu.
“Nhà trọ Tài Mê?”
A Thành liên tục khoát tay.
Đỗ Trường Khanh cáu kỉnh mà vò đầu bứt tai, lầu đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy hối hận.
“Hừ!” Hắn vừa cuống vừa tức: “Rốt cuộc nhà trọ tên là gì!”