Lục Đồng không hề hay biết những chuyện xảy ra ở Phạm phủ.
Mới sáng sớm, y quán Nhân Tâm vừa mở cửa không lâu đã có một vị khách tới.
Đây là một nam tử trung niên đầu đội khăn vuông, mặc trên người chiếc áo thân dài cũ kĩ đã giặt đến bạc màu, giày vải đen dính đầy bùn đất, trông cách ăn mặc như một nho sinh nghèo khó.
Nho sinh vẻ mặt hoảng loạn, sắc mặt tái mét, không biết có phải chạy một mạch tới đây không mà nhìn như hụt hơi.
Ngân Tranh đang quét trước cửa, thấy vậy bèn bỏ chổi xuống, hỏi: “Cổng tử muốn mua thuốc ư?”
Lục Đồng liếc nhìn người này, thấy ngũ quan của hắn có chút quen quen, nhưng nàng còn chưa kịp mở lời thì chàng nho sinh đã bước tới, cách từ bộ bàn ghế mà túm lấy ống tay áo của Lục Đồng, khẩn thiết cầu xin: “Đại phu, mẹ ta bỗng nhiên phát bệnh, từ hôm qua đã không thể nuốt nổi cơm, bây giờ thì lại không thể nói được, cầu xin ngài mở lòng từ bi mà cứu mạng mẹ ta!”
Vừa nói, vừa rơi nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT