Lục Đồng theo hạ nhân vào trong phủ, Ngân Tranh ở lại bên ngoài.
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một bồn hoa mẫu đơn, vườn hoa của nhà họ Kha rất lớn, hoa nở rộ, người đi vào như lạc vào rừng hoa, cả khu vườn ngập tràn hương thơm.
Lục Đồng cúi mắt xuống.
Lục Như bị dị ứng với phấn hoa, chỉ cần đến gần hoa tươi là mặt mũi nổi mẩn đỏ. Trong nhà họ Lục không bao giờ có bóng dáng một bông hoa. Thế nhưng Lục Như lại rất thích hoa, mẫu thân nàng phải dùng vải vụn làm nhiều bông hoa giả để cắm vào bình sứ, thêm chút màu sắc.
Nhưng Kha gia dường như không có lo ngại này, hoa tranh nhau đua sắc, nở rộ khắp nơi.
Đến chính sảnh, trên ghế gỗ lê hoa là một bà lão, khuôn mặt dài, khóe mắt xếch xuống, đôi môi mỏng bôi đầy son. Bà ta mặc một chiếc áo dài thêu hoa văn chùm nho màu đỏ thắm, bên tai đeo một đôi khuyên tai bằng vàng nặng trĩu, trang điểm rất lộng lẫy, thoáng nhìn có vẻ hơi khắc nghiệt.
Lục Đồng khẽ cúi chào Kha lão phu nhân: “Tiểu nữ Vương Oanh Oanh xin chào lão phu nhân.”
Kha lão phu nhân không nói gì, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lục Đồng.
Đây là một cô nương còn trẻ, mặc một chiếc áo vải gai màu nâu nhạt đã giặt đến bạc màu, khuỷu tay có một miếng vá không đáng chú ý, trông rất nghèo khó. Ánh mắt Kha lão phu nhân dừng lại trên chiếc khăn che mặt của Lục Đồng, hơi nhíu mày, nói: “Che mặt làm gì?”
“Trên đường lên kinh, Oanh Oanh bị bệnh cấp tính, mặt nổi mẩn đỏ chưa khỏi hẳn.” Lục Đồng nhẹ nhàng nói: “Không dám làm bẩn mắt lão phu nhân.”
Kha lão phu nhân thấy cổ cô thực sự có dấu vết của mẩn đỏ, trong lòng hơi động, phẩy tay: “Vậy thì đứng xa một chút.” Giọng điệu không khách sáo chút nào.
Lục Đồng nghe theo, lùi lại hai bước.
Bên cạnh, Lý mụ mụ cười tươi, vừa xoa bóp vai cho Kha lão phu nhân vừa hỏi Lục Đồng: “Oanh Oanh cô nương là người ở đâu?”
Lục Đồng trả lời: “Tiểu nữ là người Tô Nam.”
“Tô Nam?” Kha lão phu nhân liếc nhìn cô một cái, “Chưa từng nghe nói Lục gia có họ hàng ở Tô Nam.”
“Lục phu nhân là biểu cô của Oanh Oanh, hồi nhỏ Oanh Oanh đã theo phụ mẫu đến Tô Nam. Khi đó mẫu thân yếu, phụ thân bị bệnh nặng, biểu cô từng nói, sẽ coi Oanh Oanh như con gái ruột, nếu sau này gặp khó khăn, hãy đến huyện Thường Vũ tìm giúp đỡ.” Nói đến đây, giọng Lục Đồng thoáng mang theo chút buồn bã, “Nay phụ mẫu đã mất, Oanh Oanh khó khăn lắm mới đến được Thường Vũ, mới biết biểu cô đã…”
Kha lão phu nhân thầm thở phào, đúng như Lý mụ mụ nói, cô nươngnày chỉ là một người họ hàng xa đến tìm kiếm chút tiền bạc. Chắc muốn đến đây lừa gạt chút bạc.
Nghĩ vậy, bà ta không còn kiên nhẫn, liền nói: “Ngươi đến tìm Lục gia, chẳng lẽ không biết Lục Như đã mất, Kha gia không có người như vậy. Hơn nữa,” bà ta cười lạnh, “Ngươi nói thân thiết với Lục Như như tỷ muội, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe Lục Như nhắc đến ngươi ai biết ngươi nói thật hay giả?”
“Lão phu nhân không cần lo lắng, Oanh Oanh từng ở huyện Thường Vũ một thời gian, hàng xóm láng giềng đều biết. Lão phu nhân có thể cho người đến huyện Thường Vũ hỏi thăm, sẽ biết ngay thật giả.”
Kha lão phu nhân nghẹn lời, bên cạnh Lý mụ mụ liền nói: “Cô nương, phu nhân đã mất, dù cô nương có muốn tìm đến, nhưng hiện tại thiếu gia đã thú thê mới, duyên phận với Lục Như đã hết. Một cô nương chưa kết hôn ở lại Kha gia, như vậy không rõ ràng, truyền ra ngoài, thanh danh của cô nương cũng bị ảnh hưởng.” Bà ta cho rằng mình nói rất đúng lý, cô nương nào mà không coi trọng thanh danh? Dù muốn kiếm chút tiền, cũng phải cân nhắc xem có đáng hay không.
Ánh mắt Lục Đồng lóe lên một chút.
Thê tử mới…
Lục Như mới qua đời một năm, Kha Thừa Hưng đã tái hôn.
Ngón tay nàng khẽ siết chặt trong tay áo, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: “Oanh Oanh biết mình không tiện ở lại Kha gia. Đã nói với người giữ cửa, lần này đến đây là để lấy lại đồ cưới của biểu tỷ.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Câu này vừa dứt, trong phòng im lặng.
Một lúc sau, Kha lão phu nhân chậm rãi nói: “Ngươi nói gì?”
Như không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của bà ta, Lục Đồng nhẹ nhàng nói: “Biểu cô từng nói sẽ coi Oanh Oanh như con gái ruột, Oanh Oanh cũng coi như người nhà họ Lục. Thiếu gia đã hết duyên phận với biểu tỷ, đã trở thành người xa lạ. Biểu tỷ không có con cái, đồ cưới tất nhiên phải trả lại cho nhà họ Lục, Oanh Oanh có thể thay mặt giữ gìn.”
“Từ trước đến nay, phu thê không còn, chồng phải trả lại đồ cưới của thê tử quá cố.” Lục Đồng ngước lên, giả vờ ngạc nhiên, “Kha gia giàu có như vậy, không lẽ tiếc chút đồ cưới của biểu tỷ?”
Giọng nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ dịu dàng, nhưng như một gáo dầu sôi đổ xuống, ngay lập tức kích động cơn giận của Kha lão phu nhân.
Kha lão phu nhân đập bàn: “Đồ cưới? Nó có gì gọi là đồ cưới? Con gái của một thầy đồ nghèo, gả vào nhà chúng ta đã là trèo cao! Nếu không phải con ta thích, nhà họ Kha sao có thể kết mối hôn này, làm trò cười cho thiên hạ! Chỉ là một kẻ lẳng lơ, nếu không phải…”
Lý mụ mụ bên cạnh ho khan một tiếng.
Kha lão phu nhân đột ngột im lặng, đối diện với ánh mắt của Lục Đồng, bà cười lạnh: “Ngươi nói thân thiết với Lục Như, sao không hỏi thăm xem nàng ta là loại người gì?”
Lục Đồng bình tĩnh nhìn bà ta.
“Lục Như vào nhà họ Kha, không giữ đạo đức. Dựa vào chút nhan sắc, công khai quyến rũ công tử của Thái sư phủ trong cửa hàng. Không biết mình là ai, Thái sư công tử sao lại để ý đến nàng ta. Nàng ta không biết xấu hổ, bị công tử phủ Thái sư từ chối, quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, chuyện qua rồi, mới biết mình mất mặt. Không chịu nổi, nhảy xuống hồ tự tử. Làm Kha gia trở thành trò cười của kinh thành!”
Bà ta nói đến đây, càng thêm kích động: “Nhà họ Lục không có ai tốt, đệ đệ của nàng ta là kẻ không yên phận, vào kinh bị bắt, trộm cắp lại còn cưỡng bức. Nói gì là gia đình nho giáo, một nhà nam trộm nữ lẳng, không có ai tốt! Đáng đời chết hết!”
Kha lão phu nhân chỉ tay ra bồn hoa mẫu đơn ngoài cửa: “Nếu không phải nàng ta nhảy xuống hồ, làm ô uế phong thủy nhà mới của ta, ta đâu phải bỏ tiền lấp hồ trồng mẫu đơn. Tiếc cho đám hoa sen mới nở…” Bà ta lại chỉ vào Lục Đồng, giọng nói sắc lạnh, “Muốn lấy đồ cưới, đi mà tìm biểu tỷ ngươi, Lục Như vào nhà hai tay trắng, Kha gia cho nàng ta ăn mặc đã là tốt lắm rồi. Ngươi có kiện lên phủ nha, ta cũng không sợ. Để xem quan phủ tin ai, tin nhà của ngươi toàn kẻ xấu xa, hay tin nhà họ Kha!”
Bà ta nói một hơi, ngực phập phồng dữ dội, Lý mụ mụ vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp bà ta hô hấp. Bà ta uống hai ngụm trà thơm, mới bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Lục Đồng nói: “Ngươi còn muốn gì nữa? Không mau đi? Định mặt dày ở lại nhà họ Kha sao?”
Lục Đồng cúi đầu: “Oanh Oanh hiểu rồi.” Quay người bước ra ngoài.
Có lẽ tiếng cãi vã quá lớn, Lục Đồng vừa bước ra đại sảnh, liền đụng phải một cô nương trẻ tuổi. Cô nương này có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, phấn son bôi rất trắng, lông mày vẽ sắc nhọn, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, trông có vẻ chanh chua. Giọng nàng ta hơi cao, ánh mắt nghi ngờ lướt qua Lục Đồng, rồi nhìn vào trong sảnh: “MMẫu thâ, đây là…”
Mẫu thân…
Lục Đồng giật mình, Kha lão phu nhân chỉ có một nhi tử là Kha Thừa Hưng, cô nương này… là thê tử mới cưới của Kha Thừa Hưng.
Kha lão phu nhân nhẹ ho: “Chỉ là họ hàng xa.”
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại một chút trên cây trâm hoa cài tóc của cô ta, rồi nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại bước ra khỏi cửa chính.
Bên ngoài Kha Trạch, Ngân Tranh đang lo lắng đi qua đi lại, thấy Lục Đồng bước ra, vội vàng chạy đến hỏi: “Cô nương, thế nào rồi?”
Lục Đồng không nói gì, chỉ giục: “Đi thôi.”
Ngân Tranh không hiểu gì, liếc nhìn cửa nhà họ Kha, theo Lục Đồng vội vã rời đi.
Khi đi qua con hẻm dưới lầu Phong Lạc, Lục Đồng đột nhiên dừng lại, tháo chiếc khăn che mặt, để lộ khuôn mặt đầy mẩn đỏ.
“Cô nương,” Ngân Tranh nhìn kỹ thần sắc của nàng, “Có cần tìm người hỏi thêm…”
“Không cần hỏi nữa.” Lục Đồng lạnh lùng nói, “Tỷ tỷ của ta bị hại chết.”