Vụ hỗn loạn ở Hạnh Lâm đường đã truyền tới y quán Nhân Tâm chỉ trong một nén nhang.

Đỗ Trường Khanh thật sự muốn chống nạnh cười to, lông mày xém nữa bay lên trời, nhưng hắn chỉ đành lượn hai vòng trong y quán rồi phấn khích nói: “Hả lòng hả dạ quá, hả lòng hả dạ quá!”

Thấy Lục Đồng vẫn bình tĩnh bày lọ thuốc, hắn ưỡn mặt, bước đến phía trước nàng nịnh bợ: “Lục đại phu, cô đúng là liệu sự như thần, bây giờ lão khốn Bạch Thủ Nghĩa hẳn là chẳng dám mở cửa lớn của Hạnh Lâm đường nữa mà trốn trong phòng giả bộ đáng thương. Đáng đời! Loại khốn nạn lòng dạ đen tối ấy cứ phải chịu chút đau khổ này mới biết mùi!”

A Thành chớp chớp mắt: “Nghe nói rất nhiều người đến Hạnh Lâm đường chỉ trích thuốc giả, đòi Hạnh Lâm đường trả lại bạc.”

Đỗ Trường Khanh cười khẩy: “Chút bạc ông ta kiếm được sợ rằng còn không đủ để đền bù, nay danh tiếng của Hạnh Lâm đường đã bị tổn hại, lần này ông ta quả thực là tự bê đá đập chân mình, mất cả chì lẫn chài rồi!”

Ngân Tranh đi từ ngoài vào, bước tới trước mặt Lục Đồng, khẽ nói: “Cô nương, em đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Lục Đồng gật đầu.

Mấy hôm nay nàng sai A Thành chú ý tới tình hình của những nhân sĩ du ngoại ở bờ đê. Sau khi A Thành nghe ngóng tin tức về thì cho hay gần gây những nhân sĩ kia luôn cãi nhau, mà nguyên nhân là do Xuân thủy sinh.

Ví dụ như hai vị nhã sĩ vốn là bạn bè thân thiết, người này nói rằng trà thuốc có công dụng thần kì, người kia lại nói rằng trà thuốc không có chút công hiệu nào cả. Trong khi cả hai đang tranh cãi không dứt thì người khỏe hơn có thể phát hiện ra hai người không mua trà thuốc giống nhau, người bệnh tình không đỡ đến tận khi cắt áo đoạn nghĩa vẫn không biết vấn đề của mình nằm ở đâu, hai bên đều cho rằng đối phương nói dối.

Điều này cũng không thể trách những nhân sĩ này đầu óc thiển cận, thực sự là dưới sự cố tình dẫn dụ của Hạnh Lâm đường, Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh đã trở nên cực kì giống nhau, người ngoài khó mà phân biệt nổi. Nếu hai loại trà thuốc này cùng lúc xuất hiện, người mua sẽ không tránh khỏi việc nhầm lẫn.

Do đó, chỉ có thể khiến Xuân dương sinh hoàn toàn biến mất khỏi Thịnh Kinh.

Đỗ Trường Khanh cho Lục Đồng một ít bạc, Lục Đồng thấy đã gần tới lúc bèn sai Ngân Tranh đến trước cổng miếu tìm một nông phụ tới trước cửa Hạnh Lâm đường gây sự rồi mua chuộc thêm một số tên cồn đồ nhàn rỗi để trà trộn vào đám đông, quả nhiên khiến danh tiếng của Hạnh Lâm đường rớt xuống ngàn trượng.

Đây cũng là do Hạnh Lâm đường tự chuốc vạ vào mình.

Xuân dương sinh của Hạnh Lâm đường đã bán được một khoảng thời gian, rốt cuộc nó có công dụng thần kì hay không, trong lòng những người mua thuốc có lẽ đã rất rõ ràng. Những lời tâng bốc về Xuân dương sinh trong phố chợ đã nâng vị trí của Hạnh Lâm đường lên cực cao, người bình thường bỏ bạc ra mua nhưng lại mua được thứ trà thuốc hữu danh vô thực đương nhiên sẽ cảm thấy hết sức phẫn nộ. Đợi khi tích được đủ người phẫn nộ, chỉ cần một chút khiêu khích, nhiều người sẽ lao tới đòi một lời giải thích.

Cuối cùng, nàng để những kẻ nhãn rỗi kia lợi dụng tình huống này nói ra cái tên Xuân thủy sinh của y quán Nhân Tâm đồng thời truyền bá về Xuân thủy sinh. Con người sợ nhất là so sánh, một bên là hàng thật hơi đắt một chút nhưng hiệu quả nhanh chóng, còn một bên là hàng dỏm rẻ hơn nhưng không có tí hiệu quả nào, chỉ dựa vào cách so sánh này, đừng nói là Hạnh Lâm đường, có lẽ cả những y quán tiệm thuốc khác sau này cũng sẽ không dám tự đánh giá mình quá cao mà phục chế loại trà thuốc này.

Vừa là giết gà dọa khỉ, và cũng là mượn dịp danh.

Đỗ Trường Khanh như mở cờ trong bụng, vui mừng hớn hở nói: “Tên họ Bạch muốn chiếm hời của chúng ta, kết quả lại thành khôn lắm dại nhiều, chắc là giờ này hắn đang trốn trong phòng, ruột sắp đen hết vì hối hận rồi…”

……….

Ruột Bạch Thủ Nghĩa có đen hay không thì không ai biết, nhưng bây giờ mặt ông ta đen là thật, đen vì tức giận.

Cửa lớn của Hạnh Lâm đường đã đóng lại, trong tiệm châm đèn, nhưng vẫn nghe mang máng tiếng dân chúng chửi bới, gây sự ở bên ngoài.

Bạch Thủ Nghĩa cầm khăn lau đi vết bẩn trên mặt, dường như vẫn có thể cảm nhận được cảm giác dính nhớp của cục đờm khi nó dính trên mặt, ông không khỏi lại cảm thấy buồn nôn.

Văn Hựu nơm nớp nhìn ông: “Thưa chưởng quầy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Trước đây bốc thuốc ở Hạnh Lâm đường đắt hơn những y quán bên cạnh, bệnh nhân tới khám bệnh thường là những nhà giàu có rất chú ý tới thể diện. Nhưng những người dân bình thường thì khác, họ sẽ mạo hiểm mọi thứ vì tiền. Hễ có người bắt đầu gây rối và đòi y quán đền tiền, một nhóm người sẽ lập tức lao vào giành lấy một chén canh,

Bạch Thủ Nghĩa không biết có nhiều người dân bình thường tới mua trà thuốc như thế. Thời gian trước, khi Xuân dương sinh vang danh khắp đầu đường xó chợ ông vẫn âm thầm đắc ý, hiện tại mới hội hận biết vậy chẳng làm.

Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa trở nên nặng nè, nhìn về phía Châu Tế đang bò ra từ dưới uầy thuốc: “Châu Tế, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Châu Tế kêu khổ không thôi, cười xòa: “Thưa chưởng quầy, ta không biết nữa.”

“Ông không biết ư?” Bạch Thủ Nghĩa đã không còn nụ cười nhã nhặn từ lâu, ông nhìn chằm chằm ông ta với vẻ mặt vô cảm: “Là chính ngươi nói có thể điều chế ra phương thuốc tương tự, nhưng tại sao trà thuốc lại kém hiệu quả như vậy? Để cho đám điêu dân kia tìm tới tận cửa!”

Châu Tế cũng lấy làm khó hiểu: “Phương thuốc không hề sai, hoa cúc, hoa sơn chi, lá bạc hà, hành trắng, mật ong,…” Ông ta lẩm bẩm trong miệng, vẫn không chịu tin: “Ngoài những thứ này, ta không hề phát hiện ra dượu liệu khác, tại sao trà thuốc làm ra lại không bằng thứ kia chứ?”

Bạch Thủ Nghĩa thấy ông ta như thế thì khẽ mắt một câu ‘Ngu xuẩn.”

Trước cửa có rất nhiều người, nếu không phải ông quyết đoán bảo Văn Hựu đóng cửa lớn lại, thì có lẽ hôm nay đám dân bên ngoài đã đòi dỡ Hạnh Lâm đường đi rồi. Đám điêu dân này giống hệt như sói đói, chúng rõ ràng muốn nhân cơ hội này để tống tiền ông.

Đôi mắt của Bạch Thủ Nghĩa trở nên u ám.

Ông đã kinh doanh ở phố Tây suốt nhiều năm, tuy dược liệu và tiền khám cao hơn những y quán khác một chút, nhưng vì có tiếng tăm và lại là tiệm thuốc lâu năm nên địa vị của Hạnh Lâm đường không thể lay chuyển được. Ngoại trừ một số ít người nghèo ra, phần lớn người khám bệnh và bốc thuốc đều chọn Hạnh Lâm đường của ông.

Mắt thấy y quán Nhân Tâm sắp sập tiệm, ông lập tức có thể trở thành chưởng quầy y quán duy nhất ở phố Tây, nhưng lại bị ăn trái đắng ở thời điểm này.

Bây giờ lại vì việc của Xuân dương sinh mà danh tiếng của Hạnh Lâm đường chịu tổn thất nặng nề, sau khi chuyện này lan truyền ra ngoài, không nhắc tới việc người khác nghĩ gì về ông, riêng chuyện khoản thu của cửa tiệm đã khiến ông chịu tổn thất nặng nề.

Suy cho cùng, khi mở y quán hay tiệm thuốc, danh tiếng đôi khi cũng quan trọng như y thuật.

Đám dân đen kia mồm năm miệng mười, ai mà biết bọn chúng sẽ nói lung tung gì ra ngoài. Ngộ nhỡ truyền tới tai y hàng Thịnh Kinh, rước tới phiền phức gì thì sao…

Bạch Thủ Nghĩa cắn răng.

Chuyện này không chỉ là sóng gió trước mắt, mà còn liên quan tới tiền đồ mai sau của Hạnh Lâm đường. Nên giải quyết thế nào vẫn cần phải bàn bạc thật kĩ.

Tiếng xôn xao bên ngoài vẫn vang lên không dứt, tiểu nhị Văn Hựu dè dặt hỏi: “Đại gia, chúng ta phải ở trong này bao lâu?”

Bạch Thủ Nghĩa khinh miệt nói: “Đương nhiên là đợi đến khi đám điêu dân này giải tán.”

Đám dân đen này ngày thường không có việc gì làm, nay có cơ hội tống tiền làm sao có thể không ngoạm một miếng? Nếu như hôm nay ông về phủ, sợ rằng mấy ngày nữa không thể ra khỏi nhà, tạm thời Hạnh Lâm đường cũng không thể tiếp tục mở cửa buôn bán, nếu không chỉ sợ vừa mở cửa thì đám điêu dân kia đã ùn ùn kéo đến.

Xem ra mấy ngày này không thể ra ngoài nữa.

Chẳng những không thể ra ngoài, còn phải tránh miệng lưỡi của người đời.

Ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa trở nên đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi, ông ta quay sang dặn Văn Hựu và Châu Tế ở bên cạnh: “Qua một lúc nữa các ngươi mở cửa ra, sau đó dụ người ra chỗ khác.”

“Mấy ngày tới đừng đến y quán, ở nhà đợi đi.”

Like đi nek

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play