Máu tươi nóng hổi bắn đầy mặt Lục Đồng.
Xung quanh trở nên huyên náo.
Trong lúc hỗn loạn, Lã Đại Sơn nghiêng người né tránh, hoa châm không thể đâm trúng mắt của hắn mà đâm trúng gò má bên trái.
Lục Đồng xuống tay cực hiểm, hoa châm gần như đâm sâu vào nửa mặt của đối phương, sau đó lại bị rạch ra một cách hung hãn khiến miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa toạc ra.
Lã Đại Sơn bị đau thì nổi điên, hắn không quan tâm tới Lôi Nguyên mà đâm thẳng thanh đao sắc nhọn về phía Lục Đồng: “Con khốn chiết tiệt, tao giết mày!”
Tuy nhiên, Lục Đồng đã thoát khỏi sự khống chế của Lã Đại Xuân vào khoảnh khắc hắn nghiêng người tránh né công kích của nàng, sau đó nàng tức thì chạy về phía trước. Khi thanh đao nhọn mang theo sát khí từ bên cạnh đánh úp tới, nàng không kịp trốn mà chỉ đành trơ mắt nhìn một ánh bạc sắp hạ xuống mặt.
“Cô nương cẩn thận!” Ngân Tranh giật thót, cho dù không chết vì lần đâm này thì dung mạo chắc chắn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Ở phía sau, Lôi Nguyên đang cưỡi ngựa nheo mắt lại, phất tay một cái, thuộc hạ đằng sau hắn lập tức bắn tên thẳng về phía Lã Đại Sơn.
Lục Đồng cảm nhận được lưỡi đao lạnh buốt kề sát trước mắt mà không khỏi cắn răng.
Nàng không quan tâm tới dung mạo, nếu dung mạo có thể giúp nàng giữ được mạng sống thì nàng sẽ không hề do dự mà vứt bỏ nó.
Nhưng không phải là bây giờ.
Trong thời khắc mành chỉ treo chuông, đằng xa bỗng vang lên tiếng xé gió. Mọi người còn chưa nhìn rõ ràng thì đã trông thấy một tia sáng vàng xuyên qua đám người, sượt qua lưỡi đao trước mắt Lục Đồng rồi hất mũi đao lệch sang một bên.
Lục Đồng kinh ngạc, ngay sau đó, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, người tới bắt lấy cánh tay cầm đao của Lã Đại Sơn, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc rắc’ như tiếng xương cốt bị bóp gãy, Lã Đại Sơn đã đau đến nỗi rống to: “Buông tay!”
Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị đá bay ra ngoài. Trường đao trong tay hắn ta rơi vào tay đối phương, chặn đứng mũi tên sắc bén đang bay thẳng tới ngực hắn.
‘Xoảng’ một tiếng.
Mũi tên rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Bốn phía trở nên yên tĩnh.
Hành động của hắn diễn ra một cách trôi chảy, không có chút chậm trễ nào, mỗi một hành động đều vừa vặn đúng lúc, sớm một khắc hoặc muộn một khắc thì mọi chuyện sẽ không có kết quả này.
Lục Đồng nhìn mũi tên vàng trên mặt đất, lúc nãy, người này đã dùng mũi tên này để đánh bay thanh đao của Lã Đại Sơn đang phóng tới trước mặt mình.
Nàng ngước mắt nhìn về phía trước.
Sau khi những sạp hàng bị hất đổ, cả con phố trở nên lộn xộn, giữa đám đông có một chàng trai trẻ đang giương cung, trên người mặc một bộ tiễn y đỏ tươi.
Dẫu bị nhiều binh mã vây quanh, nhưng người này vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, khí thế không hề giảm sút. Hắn thu trường cung lại rồi mới nhìn về phía Lôi Nguyên, cười nói: “Bắt một người mà thôi, Lôi bộ đầu bày trận lớn thật đấy.”
Sắc mặt của Lôi Nguyên trở nên nặng nề, một lát sau, hắn nói: “Bùi điện soái.”
(*) Điện soái: Là trưởng quan chỉ huy sứ điện tiền ty, một chức quan thống lĩnh cấm quân thời nhà Tống.
Tim Lục Đồng đập hẫng một nhịp, điện soái?
Ở bên kia, Đỗ Trường Khanh đang thì thầm với Ngân Tranh: “Hắn ta chính là Bùi Vân Ánh, là đương kim điện tiền ty, Đô chỉ huy sứ thống lĩnh Thiên vũ hữu quân. Xem ra lần này Lôi Nguyên đá trúng tấm sắt rồi.”
(*) Thiên Vũ quân chia làm hai bên tả – hữu, mỗi bên có ba cánh quân. Cấm quân, bộ quân đều chịu sự quản lí của điện tiền ty Đô chỉ huy sứ ty. Điện tiền ty bộ quân là quân chủ lực.
Trên mặt đất, Lã Đại Sơn đang co quắp thân mình rển rỉ ở một góc, cổ tay hắn đã bị bẻ gãy, lại còn bị đá đến nỗi xương cốt sắp vỡ nát, hiện giờ trường đao đã mất, còn hắn thì nằm trên đất giãy chết.
Lôi Nguyên nhìn về phía Bùi Vân Ánh, cố nặn ra một nụ cười: “Điện soái, bọn ta phụng mệnh lùng bắt đào phạm, hiện giờ đào phạm đã chịu chói, làm phiền tránh sang một bên.”
Bùi Vân Ánh hừ một tiếng: “Vừa tới bắt người mà Lôi bộ đã suýt nữa bắn chết đào phạm, nếu không phải Bùi mỗ ra tay, e rằng đào phạm đã chết rồi.” Hắn cười nhạt: “Đây là vụ án liên quan tới Quân mã giám, phạm nhân sẽ giao cho Hình ngục ty của Thẩm hình viện thụ lý. Lôi bộ đầu dồn hắn ta vào chỗ chết như thế, chẳng lẽ là muốn giết người diệt khẩu?”
Lôi Nguyên mặt mày biến sắc, lạnh lùng nói: “Điện soái, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy.”
Chàng trai trẻ tuổi lại cười, hắn nói: “Ta chỉ nói đùa mà thôi, Lôi bộ đầu căng thẳng như vậy làm gì. Ai không biết còn tưởng Lôi bộ đầu đang chột dạ ấy chứ.”
“Ngươi!”
Hắn quay đầu gọi: “Đoàn Tiểu Yến.”
Một thiếu niên mặc đồ đen có khuôn mặt và mắt tròn xoe bước ra từ đám người: “Đại nhân.”
Bùi Vân Ánh liếc Lã Đại Sơn một cái: “Giải hắn ta về, giao cho Hình ngục ty.”
“Tuân mệnh.”
Lôi Nguyên nhìn về phía Bùi Vân Ánh, nói với giọng điều lạnh lẽo: “Điện soái, Lã Đại Sơn là đào phạm do Binh mã ty ta bắt được.”
“Vụ án Binh mã giám cũng có vài phần liên quan tới Thiên vũ hữu quân, nên ta hay ngươi đưa người đến đó cũng như nhau. Hơn nữa, chẳng phải người mà Lôi bộ đầu bắt được cũng phải đưa tới Hình ngục ty sao?” Bùi Vân Ánh thích thú nói: “Hay là Lôi bộ đầu còn có tư hình khác cần dùng?”
(*) Tư hình: Hình phạt riêng.
Một khi câu nói đầy ẩn ý này truyền tới tai Thiên gia, nhất định sẽ dẫn tới một hồi tai bay vạ gió.
Lôi Nguyên nhìn chòng chọc hắn, còn Bùi Vân Ánh chỉ cười nhạt.
Sau một hồi giằng co, có lẽ Lôi Nguyên nhận ra chuyện ngày hôm nay đã hết đường xoay chuyển nên không còn kì kèo nữa, hắn chỉ nhìn Bùi Vân Ánh rồi nói một cách hàm súc: “Vậy đành phải làm phiền điện soái rồi. Sau khi quay về Binh mã ty, hạ quan sẽ bẩm báo lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho cấp trên, đa tạ lòng tốt của điện soái.”
Bùi Vân Ánh thản nhiên nói: “Vất vả rồi.”
Lôi Nguyên lại căm tức liếc nhìn Lã Đại Sơn, sau đó mới dẫn thuộc hạ rời đi.
Trong nháy mắt, một nửa số binh mã đã rời khỏi con phố, nửa còn lại là Bùi Vân Ánh dẫn tới.
Lục Đồng vừa được chứng kiến con sóng ngầm giữa hai người này, bỗng cảm thấy bả vai ươn ướt, giơ tay sờ lên thì phát hiện ra vết thương do đầu đao của Lã Đại Sơn cứa vào đã nhuộm đỏ cổ áo.
Ngân Tranh nhào tới, lo lắng nhìn chằm chằm mặt của nàng: “Cô nương, người chảy nhiều máu quá……”
Lục Đồng đưa tay lau vết máu trên mặt, lơ đãng nói: “Không cần lo, đây không phải máu của ta.” Nói xong, nàng nghe thấy phía trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng kêu hoảng hốt: “Tiểu thư không sao chứ?”
Lục Đồng ngẩng đầu thì trông thấy vị thiên kim nhà thái sư ban nãy, nàng ta đang ngồi trên giá đặt bình hoa ở lầu hai, được mọi người vây quanh an ủi.
Lúc Lã Đại Sơn xuất hiện, vị tiểu thư này được đám hộ vệ hộ tống lui vào lầu Bảo Hương trong cơn kinh hãi; bây giờ Lã Đại Sơn bị dẫn đi, mũ mạng che trên đầu nàng ta đã được tháo xuống, dẫu lẫn vào trong đám đông nhưng vẫn có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của nàng ta một cách mơ hồ, đó là một khuôn mặt trắng nõn như ngọc dịu dàng như hoa, giọng nói còn hơi run rẩy vì sợ hãi. Không biết những người vây quanh nàng ta là thuộc hạ của Lôi Nguyên hay là thuộc hạ của Bùi Vân Ánh, có chừng bảy tám người xúm lại ân cần hỏi han, dâng nước bưng trà.
“Thích tiểu thư không cần lo lắng, thuộc hạ đã sai người đi báo tin cho phủ thái sư rồi.”
“Ở đây đã được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến tiểu thư hoảng sợ là lỗi của Binh mã ty.”
“Tiểu thư có muốn dùng chút trà an thần không?”
Những lời săn sóc không ngừng lọt vào tai người ta, còn Lục Đồng thì không người hỏi thăm, lẻ loi đến đáng thương.
Ngân Tranh cũng thấy rõ sự khác biệt giữa hai bên, khẽ nói: “Vết thương trên trán của cô nương….
Lục Đồng nhìn sang chỗ khác, thấy cách lầu Bảo Hương không xa có tiệm son phấn, bèn nói: “Sang bên kia xử lý một chút.”
Ngân Tranh dìu nàng đứng dậy, hai người đi về phía cửa tiệm son phấn kia. Có người trong đám quan binh bên này trông thấy hành động của các nàng thì kêu lên: “Ấy, đợi đã, hai cô còn chưa viết lời khai mà!”
Đỗ Trường Khanh vội vàng tiến lên, cười nói: “Để ta, ta giúp các nàng viết! Cô nương kia là Lục đại phu của y quán Nhân Tâm nhà ta! Ta là ông chủ!”
Tiếng động bên này lọt vào tai của Bùi Vân Ánh, hắn liếc nhìn Đỗ Trường Khanh rồi thu lại tầm mắt, hờ hững tiến về phía trước, đi được hai bước hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Trong một đống lộn xộn nơi hắn vừa đi qua có một chiếc hoa châm nhung màu xanh.
Một nửa cánh hoa nhung ướt đẫm máu, đượm hơi ẩm.
Hắn cúi người nhặt cây châm lên, khi nhìn rõ phía sau cây châm, mặt hắn thoáng vẻ khác thường.
Những chiếc kim phía sau cây châm này nhọn giắ sắc bén, trông chúng như được ngâm trong máu đỏ thẫm.
Có tất cả ba cây kim bạc.