Khi nhìn rõ có bao nhiêu lá trà trong nút không gian, Lê Tinh cảm thấy sắc mặt mình còn xanh hơn cả lá trà. "Thầy bắt con cóc nặn ra bột à, nhiều thế này, em rang đến gay tay mất!"
Lê Tinh thực sự hối hận vì năm đó đã tặng Dương Châu một hộp trà vào ngày lễ nhà giáo, để lộ nghề, khiến gã này năm nào cũng bóc lột sức lao động của cô.
"Em có phải không về nữa đâu, thầy cần nhiều thế làm gì!" Lê Tinh thực sự nghi ngờ ông đã đặt trước hết trà cho nửa đời sau, gã này kiếm đâu ra nhiều lá trà tươi thế này?
"Thầy giữ lại để tặng người khác không được sao! Bao nhiêu năm nay em ăn hết bao nhiêu tiền của thầy, trong lòng không đếm được à? Nếu không phải lần nào thầy cũng đến Sở giáo dục cãi nhau——à không, là xin cấp, tăng tiền, mua nguyên liệu cao cấp cho em vặt lông cừu, em có thể béo tốt như vậy không? Thầy đã dạy em nhiều bản lĩnh như vậy, vì em mà thầy đau đầu nát óc, bảo em giúp thầy làm chút việc mà em cũng không chịu, đúng là đồ sói mắt trắng!"
Lê Tinh bĩu môi: "Thầy vội cái gì chứ, em, em đâu có nói là không làm, chỉ thấy việc quá nhiều, chưa chắc đã làm xong trước khi báo cáo."
"Việc nhiều thì tốt, để em bớt lo lắng, đừng suốt ngày chui vào rừng. Yên tâm, thầy không để em làm không công đâu, thầy có một đứa cháu trai vô dụng, đang sống ở thành Halsas. Em đến đó, mọi nhu cầu về ăn ở đi lại đều có thể nhờ nó giúp đỡ, có mặt mũi của thầy ở đây, nó không dám không nghe."
Quang não của Lê Tinh "ting" một tiếng, nhận được một danh thiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play