Lê Tinh gật đầu, nói với Ngụy Trần đứng sau Diệp Lan: "Ngụy Trần, thay tôi chăm sóc tốt cho họ."
Nguy Trần cúi đầu, đôi mắt xám không có gì đặc biệt như phủ một tầng sương mù, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ làm vậy."
Ninh Vũ nghe ra lời nói của Lê Tinh không đúng, vội vàng hỏi: "Vân Du, con, con không đi cùng chúng ta sao?" Đôi mắt lạnh lùng của Lê Tinh nhìn ông ấy, lắc đầu: "Sở Du và Cửu thúc tổ hầu như không về nhà, nếu con cũng đi, bên cạnh anh cả không có lấy một người để nói chuyện, chẳng phải đáng thương lắm sao?"
Trái tim Diệp Lan đau nhói, trên mặt lộ ra vẻ giấy giụa và ay náy.
Không có người mẹ nào nỡ lòng bỏ rơi con mình, nếu có thể, Diệp Lan thậm chí còn hy vọng Sở Vân Dật đi cùng bà. Đáng tiếc anh là người thừa kế được mọi người trong nhà họ Sở chú ý, hy vọng xa vời của Diệp Lan chỉ là mộng tưởng.
Hơn hai mươi năm ở nhà họ Sở, Sở Vân Dật chính là ánh sáng soi sáng cuộc sống của bà, cho bà dũng khí để tiếp tục. Nếu không có sự chăm sóc và bảo vệ của Vân Dật, có lẽ bà đã sớm bị những gia tộc ăn tươi nuốt sống không nhả xương đó hại chết.
Diệp Lan oán hận Sở Du là thật nhưng tình yêu của bà dành cho Sở Vân Dật cũng là thật, thậm chí còn nhiều hơn cả tình mẫu tử thông thường, có thêm cả sự biết ơn và dựa dẫm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT