"Nếu tôi nhớ không nhầm thì con riêng của gia chủ Sở không ít, anh rõ ràng không phải người chung tình, tại sao lại cố chấp với Diệp Lan như vậy? Dù sao cũng là hôn nhân vì lợi ích, chơi chán rồi thì buông tay đi, sao phải làm tuyệt tình như vậy."
Khuôn mặt Sở Du méo mó: "Anh không hiểu đâu, tôi thà giữ một người điên bên mình, cũng không cho cô ta quay về bên Ninh Vũ! Tôi không có được thì đừng hòng ai có được!"
Tiết Hàn cạn lời, vừa ăn bát của mình, vừa đập nồi của người khác, nhân phẩm của Sở Du cũng tuyệt thật.
Con người này, ngay cả khi làm điều xấu cũng phải có năng khiếu, anh tự nhận thua. Nếu năm đó người được Minh Chân chọn làm thuộc hạ là Sở Du thì có lẽ bây giờ đại nghiệp đã thành rồi.
"Tiết Hàn, anh trả lời thành thật cho tôi, đứa con hoang đó đã c.h.ế.t chưa?"
"Anh nói Sở Vân Du à? Chết lâu rồi." Một đứa trẻ sơ sinh như vậy bị d.a.o động nguyên tố làm chấn thương nội tạng, thiếu thuốc men, làm sao có thể sống sót được.
Sở Du thở phào nhẹ nhõm, ung dung nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play