Yếu đuối thật!
Đường Đấu khinh thường lật mắt, nhanh chân đi mất nhưng Tiểu Tàn Nhang đi sau cậu ta lại đột nhiên dừng lại.
"Ồ, ở đây mát quá!" Một luồng gió mát mẻ trong lành thổi qua, Tiểu Tàn Nhang cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều giảm đi không ít.
"Sân tập còn chẳng có lấy một cái cây, mát mẻ cái nỗi gì! Tan học không tích cực, tư tưởng có vấn đề, muốn mát mẻ thì về nhà bật điều hòa, ở đây lề mề làm gì!"
Đường Đấu quát một tiếng, Tiểu Tàn Nhang ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, theo sau cậu ta, đi ra khỏi trường. Vừa đi được một bước, cảm giác mệt mỏi và nóng nực lại ập đến, Tiểu Tàn Nhang chu môi, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là ảo giác, tiết học này thật sự làm hỏng cả não của cậu ta.
Đợi đến khi cảm giác mệt mỏi trong cơ thể biến mất, tốc độ hấp thụ hỗn độn chi khí trở lại bình thường, Lê Tinh mới thu công, từ từ mở mắt ra.
Trên sân tập vẫn còn những bạn học chưa đi hết, xem ra thời gian cô tu luyện cũng không dài lắm. Tu luyện một lúc như vậy, Vạn Cổ Trường Thanh Quyết của cô đã tăng lên một chút, phát hiện này khiến Lê Tinh vô cùng kinh hỉ.
Hóa ra sức mạnh của Mộc hành, càng ở trong cảnh tuyệt vọng, càng có thể phát huy tác dụng, đây mới chính là chân lý của việc tu luyện Vạn Cổ Trường Thanh Quyết đến đại thành, thân thể bất tử bất diệt.
Cô nhất định phải học thật tốt môn thể năng, cho dù có bị trừ điểm vì xếp chót, chỉ cần có thể tăng tốc độ luyện thể, cô sẽ không lỗ!
Lê Tinh nhìn đồng hồ quang não, còn 3 phút nữa xe buýt sẽ chạy. Cơm miễn phí ở căng tin không được phép mang đi, giữa việc đi xe và ăn cơm, cô chỉ có thể chọn một.
Còn phải chọn sao, đương nhiên là ăn cơm quan trọng hơn. Nhắn tin cho Anna báo rằng sẽ về muộn, Lê Tinh phủi đất trên người, khoanh tay, ung dung đi về phía căng tin.
Trường Datan có ký túc xá nên buổi tối căng tin cũng có khá nhiều học sinh ăn, hầu như không có chỗ trống, Lê Tinh may mắn tìm được một chỗ không cần ghép bàn.
Chưa kịp gọi món, chỗ ngồi đối diện cô đã bị người khác chiếm mất.
"Thầy Dương!" Lê Tinh ngạc nhiên: "Thầy cũng ăn cơm ở đây sao?"
Dương Châu nhướng mày, đây là lời nói của con người sao? Hắn không ăn cơm thì ăn gì?
"À, ý em là, thầy cũng đến căng tin ăn cơm sao?"
Giáo viên là nghề nghiệp đàng hoàng trong thành Datan, lương cao đãi ngộ tốt, cuộc sống đặc biệt thoải mái, thường không coi trọng cơm hộp của căng tin. Huống hồ hắn là quý tộc thành Thượng, không cần phải giản dị như vậy.
"Miễn phí, không ăn thì phí."
Ồ, hóa ra là đồng đạo, Lê Tinh cảm thấy Dương Châu giác ngộ rất cao, chuyện hắn dùng roi quất cô trong lớp, cô có thể bỏ qua.
Gọi một phần cơm, Lê Tinh vừa ăn vừa lén nhìn Dương Châu, cô phát hiện hệ thống gọi món của giáo viên không giống với học sinh. Bởi vì Dương Châu lật hơn 10 trang thực đơn, mới thong thả chọn vài món, trên bàn lập tức xuất hiện một phần thịt bò bít tết, một bát salad, một ly rượu vang, còn thực đơn của cô chỉ có 2 trang, toàn là cơm hộp.
"Thầy Dương, phần thịt bò bít tết này của thầy trông ngon quá, là thịt của thú tinh gì vậy?"
Dương Châu nhếch mép: "Thịt bò gai trung cấp."
"Trung cấp á, tuyệt thật! Em lớn thế này rồi mà chưa từng ăn thịt thú tinh trung cấp, ngon không thầy?"
Cô bé dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, Dương Châu đột nhiên cảm thấy mình hơi bất lịch sự nhưng lại không hiểu cảm giác tội lỗi c.h.ế.t tiệt này từ đâu ra, hắn cũng không phải chưa từng ghép bàn với học sinh, mỗi người ăn của mỗi người, có gì sai chứ? Hôm nay bị làm sao vậy?
"Lần sau... thầy mời em ăn."
Mắt Lê Tinh sáng lên, vội vàng nói: "Đừng lần sau, cứ lần này luôn đi thầy!"
Nhìn phần cơm khổng lồ trước mặt Lê Tinh, rồi lại nhìn thân hình nhỏ bé của cô, Dương Châu nghiêm túc nói: "Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, em ăn hết phần của mình trước đi."