Mộc Linh đành phải xoa xoa đầu Thanh Chước, khích lệ nói: “Thanh Chước ngoan.” Rồi lại nói: “Thiểm Điện cũng ngoan, Kỳ Lân cũng ngoan.”
Con nào cũng có phần, xử lý sự việc công bằng!
Bọn họ đi mười mấy phút mới về tới vùng núi xe. Lúc này đã giữa trưa, khoảng 12 giờ. Dưới chân núi đã có người đưa cơm hộp lên đây. Thiếu tá Thường hỏi có ai có hòm thuốc, rồi cầm theo hòm thuốc cho Mộc Linh, giúp cô băng bó cho Kỳ Lân một lần nữa.
Mộc Linh nói: “Thiếu tá Thường, tôi muốn trở về.”
Thiếu tá Thường sắc mặt lập tức biến đổi, ngay lập tức giải thích: “Mộc viện trưởng , tôi biết Kỳ Lân bị thương làm cô rất khó chịu, nhưng buổi sáng chúng ta mới chỉ hoàn thành được một phần mười công tác tiến độ, mà đã phát hiện ra hai chỉ trung cấp ô nhiễm dị thú. Nếu như khu vực khác còn có ô nhiễm trình độ cao hơn nữa thì sao? Chúng ta chỉ cần phát hiện muộn một ngày, khả năng tạo thành hậu quả sẽ…”
“Chờ một chút.” Mộc Linh trợn mắt há hốc mồm, cắt ngang lời Thiếu tá Thường, có chút ngốc: “Thiếu tá Thường, tôi ý tứ là, tôi muốn sấn các anh cơm trưa thời gian nghỉ ngơi, rồi hồi một chuyến vườn bách thú, buổi chiều lại qua đây…”
Thiếu tá Thường: “…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play