Mồm mép nàng sao lại thuận miệng nói ra Tạ Uẩn như vậy.
Nhưng sắc mặt Dương Ôn Xuyên không chút bất thường nào. Giọng nói Tang Yểu mềm mại, đành phải nói tiếp: “…… Nói ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Vẻ mặt nàng không có chút mâu thuẫn nào khi nhắc đến Tạ Uẩn.
Dương Ôn Xuyên do dự nói: “Yểu Yểu, muội còn nhớ rõ chuyện đêm qua không?”
Tang Yểu gật đầu, nói: “Nhớ một ít. Ta biết huynh đã tới.”
Nàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Dương đại ca, huynh đã tới đúng không?”
Dương Ôn Xuyên ừm một tiếng, nói thêm: “Nhìn thấy muội an toàn thì ta rời đi.”
Tang Yểu chân thành nói: “Cảm ơn huynh, Dương đại ca.”
Dương Ôn Xuyên nói: “Ta cũng không làm gì.”
Tang Yểu không phải là người biết cách trò chuyện. Hiện tại nói đến đây nàng cũng không biết còn có thể tiếp tục nói cái gì.
Hơn nữa Tang Yểu không biết vì sao hôm nay Dương Ôn Xuyên tựa hồ có chút khác thường, nhưng nàng không thể nói được là khác ở chỗ nào.
Nghĩ một lúc, nàng chủ động hỏi: “Dương đại ca, huynh có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Dương Ôn Xuyên mím môi, nhất thời vẫn chưa trả lời. Hắn không biết nên mở miệng như thế nào. Cảnh tượng đêm qua tựa hồ còn ở ngay trước mắt.
Thiếu nữ mảnh mai được nam nhân ôm vào trong ngực. Mới đầu, hắn tin tưởng chắc chắn rằng Tạ Uẩn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Khi hắn muốn tiến lên ngăn cản, thiếu nữ thân mật tựa vào trong lồng ngực Tạ Uẩn giữa khe hở của những nụ hôn, mềm mại gọi một tiếng tên Tạ Uẩn.
Vì thế hắn đột nhiên nhớ tới, ngày ấy, dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt Tang Yểu lướt qua người đứng trước mặt là hắn nhìn về phía Tạ Uẩn ở xa xa.
Trong nháy mắt kia, hắn đột nhiên do dự.
Hắn thậm chí còn lùi lại.
Mà trải qua một đêm, khi đã thoát khỏi tình cảnh đó hắn lại cảm thấy tình huống có lẽ không giống như hắn tưởng tượng.
Hắn bắt đầu đi tìm lý do cho mình, tìm lý do hợp lý cho cảnh tượng kia.
Hắn không xác định Tang Yểu rốt cuộc có nhớ chuyện ngày hôm qua hay không, cũng cố gắng an ủi bản thân cho dù lúc đó Tang Yểu gọi tên Tạ Uẩn cũng không thể chứng minh bản thân nàng tự nguyện.
Nhưng hiện tại, Tang Yểu đang đứng ở trước mặt hắn. Hắn lại không biết nên hỏi ra miệng như thế nào.
Nếu không phải nàng tự nguyện, thậm chí nàng còn không nhớ rõ. Hiện tại hắn nhắc nhở nàng thì loại nhắc nhở này đối với nàng cũng không phải là một chuyện tốt.
Nếu nàng tự nguyện, vậy hắn tùy tiện hỏi ra miệng cũng là mạo phạm nàng.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt nghi ngờ của thiếu nữ, Dương Ôn Xuyên mới mở miệng nói: “Yểu Yểu…… Muội cảm thấy Tạ Uẩn thế nào?”
Tang Yểu sửng sốt một chút, nàng không biết tại sao Dương Ôn Xuyên đột nhiên hỏi cái này. Hơn nữa, ở trong mắt người ngoài, nàng và Tạ Uẩn không liên quan đến nhau mới đúng chứ.
Tang Yểu nói: “…… Dương đại ca, sao huynh lại đột nhiên hỏi cái này?”
Dương Ôn Xuyên nói: “Hôm qua ta thấy muội ở bên cạnh Tạ Uẩn. Ta còn không biết muội và hắn quen biết nhau nên muốn hỏi một câu.”
“Muội và hắn…… Là bằng hữu sao?”
Điều này làm khó Tang Yểu, nàng không biết nàng và Tạ Uẩn có được gọi là bằng hữu hay không.
Ngay từ đầu, ở trong mắt nàng, nàng và Tạ Uẩn chỉ nói chuyện với nhau vài lần, miễn cưỡng cũng được gọi là quen biết. Nhưng mà hôm nay chỉ hình dung như vậy thôi lại cảm thấy không đúng.
Nàng không muốn nói dối Dương Ôn Xuyên nên cố gắng tìm từ hình dùng chính xác quan hệ của nàng và Tạ Uẩn.
Đang lúc Tang Yểu do dự, nàng không biết cách đó không xa, dưới gốc cây long não, hai vị đại thần đắc lực đang chú ý tới nàng và Dương Ôn Xuyên.
Hai tay Tạ Hoán Chi chắp ở sau lưng, nhìn chăm chú Dương Ôn Xuyên, nói: “Đây là môn sinh ngươi đắc ý à?”
Trần Khả gật đầu, đối với Dương Ôn Xuyên, từ trước đến nay ông gặp người nào cũng khen hết. Ông ừ một tiếng, nói: “Có phải hắn ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự hay không.”
Trước đó, Tạ Hoán Chi có gặp Dương Ôn Xuyên vài lần, chỉ là không nhớ rõ ràng, hôm nay mới xem như chính thức thấy rõ bộ dáng Dương Ôn Xuyên.
Ông ấy gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc mang theo vài phần tán thưởng, nói: “Tuổi còn trẻ có thể trúng liên tiếp tam nguyên, quả thật không thể khinh thường.”
Trần Khả nói: “Không chỉ như thế, ta đã dạy dỗ hắn một thời gian. Người này nhìn như ôn hòa nhưng làm việc lại rất quả quyết, làm người càng khiêm tốn có lễ, có tác phong của một người quân tử.”
Tạ Hoán Chi ừm một tiếng, nói: “Quả thật, không trách được Thánh Thượng cũng khen hắn không dứt miệng.”
Trần Khả đang nhìn, đột nhiên chú ý tới vị nữ tử trước mặt Dương Ôn Xuyên. Người này nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
Ông nhíu mày, hít vào một hơi, có vẻ đang suy nghĩ.
Tạ Hoán Chi thuận miệng hỏi: “Ông làm sao vậy?”
Trần Khả trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: “Sao ta lại cảm thấy…… Vị nữ tử trước mặt hắn có chút quen mắt nhỉ?”
Tạ Hoán Chi nhìn lướt qua Tang Yểu, nói thật, ông không biết nhiều nữ tử trẻ tuổi ở Kinh Thành cho lắm, Tang Yểu càng là gương mặt không quan trọng với ông.
Trần Khả nói: “…… Luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu rồi đấy.”
Tạ Hoán Chi cũng không muốn đứng chung một chỗ với Trần Khả để thảo luận về một tiểu nữ tử. Ông nói: “Vậy ông cứ chậm rãi nghĩ đi, ta đi trước.”
Trần Khả bắt lấy tay ông, nói: “Ta nhớ ra rồi.”
“Hình như đây không phải là lần đầu tiên đồ đệ ta tìm nàng ấy nói chuyện. Không phải là có tâm tư gì chứ.”
Tạ Hoán Chi nói cho có lệ: “Quả thật là trai tài gái sắc.”
Ông rút ống tay áo ra, không có hứng thú với việc này, lại muốn tiếp tục bước đi.
Trần Khả lại nói: “Hửm. Không đúng. Hình như Tự Bạch cũng quen biết cô nương này.”
“……”
Tạ Hoán Chi đột nhiên dừng bước, ông hơi nheo mắt lại, nói: “Cái gì?”
Trần Khả chậm rãi nói: “Ông không biết à. Không biết đêm qua tiểu cô nương này xảy ra chuyện gì làm cho Tự Bạch và đồ đệ ta đều rất lo lắng.”
Ông ấy thở dài, tiếp tục nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Tạ Hoán Chi nhìn Tang Yểu, lại nhìn Trần Khả bên cạnh, ông nói: “Ông xác định A Uẩn quen biết nàng ta?”
Trần Khả gật đầu, nói: “Ông không biết sao?”
Tạ Hoán Chi là một người làm phụ thân lại thật sự không biết.
Ông nhìn hai người phía trước đang ta một câu ngươi một câu. Sắc mặt vốn đang có lệ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt tán thưởng của Trần Khả lúc này, tâm tình Tạ Hoán Chi có chút không thoải mái. Ông không khỏi nói: “Người trẻ tuổi vẫn phải kiềm chế nóng nảy. Dương Ôn Xuyên cao ngạo như vậy cũng không phải chuyện tốt.”
“Theo ta, Trạng Nguyên cũng chỉ là một người bình thường, nếu lúc hai mươi tuổi A Uẩn đi thi thì cũng có thể dễ dàng giành được thôi.”
“Nó chỉ là không có hứng thú thôi.”
Nụ cười trên mặt Trần Khả càng thêm gượng ép. Nếu không phải ông nhớ thân phận Tạ Hoán Chi, ít nhiều gì ông ấy cũng phải phản bác hai câu, lại còn “Trạng Nguyên cũng chỉ là một người bình thường”, mệt ông ta nói ra miệng được.
Ông (TK) không để ý tới ông ta nữa.
Tạ Hoán Chi lại nhìn hai người đang đứng ngay ngắn nói chuyện trước mắt, cảm thấy thế nào cũng không thấy xứng đôi. Ông phất tay nói: “Thôi, dù sao cũng là đệ tử đắc ý của ông, gọi người kêu hắn tới đây đi, để ta kiểm tra hắn một chút.”
Khi tiểu thái giám đến tìm Dương Ôn Xuyên, Tang Yểu vẫn còn đang cố gắng tìm từ để giải thích quan hệ của nàng và Tạ Uẩn.
Nhưng nàng nghĩ hồi lâu nhưng cũng không tìm được lý do thích hợp, ngược lại càng bôi càng đen.
Dương Ôn Xuyên vẫn chưa rời đi ngay mà là để tiểu thái giám chờ ở bên cạnh. Hắn kiên nhẫn chờ Tang Yểu nói chuyện.
Chờ đến khi Tang Yểu từ bỏ giải thích, Dương Ôn Xuyên mới nhỏ giọng hỏi nàng: “Yểu Yểu, Tạ Uẩn hắn…… Có phải thích muội hay không?”
Tang Yểu đột nhiên ngẩn người.
Nàng muốn nói không phải theo bản năng bởi vì trong khoảng thời gian này, nàng đã bắt đầu dần dần quên đi chuyện Tạ Uẩn thích nàng.
Mỗi khi đối mặt với Tạ Uẩn, trong mắt nàng đều là bản thân Tạ Uẩn mà không phải tên d*m dục đầu óc đầy sắc tình thích nàng trong cuốn sách kia.
Hơn nữa, đại đa số thời điểm mọi người đều chỉ hỏi nàng “Có phải ngươi thích Tạ Uẩn hay không” mà không phải là “Có phải Tạ Uẩn thích ngươi hay không.”
Cho nên, hôm nay Dương Ôn Xuyên hỏi như vậy làm cho nàng có cảm giác vi diệu, không nói rõ.
Nhưng điều này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, vì sao Dương Ôn Xuyên lại cảm thấy Tạ Uẩn thích nàng?
Nàng kinh ngạc nói: “Dương đại ca, vì sao huynh lại hỏi như vậy?”
Sắc mặt Dương Ôn Xuyên phức tạp, hắn thử nói: “Yểu Yểu, muội còn nhớ rõ đêm qua Tạ Uẩn đã làm gì muội không?”
Tang Yểu không biết lời này của Dương Ôn Xuyên là có ý tứ gì.
Nàng lộ vẻ nghi hoặc, khi nàng muốn tiếp tục hỏi, thái giám bên cạnh lại tiếp tục thúc giục, nói: “Dương đại nhân, ngài xem Tạ các lão bên kia……”
Dương Ôn Xuyên mím môi, cuối cùng cũng không nói ra miệng, tạm biệt Tang Yểu rồi đi đến phương hướng chỗ Tạ Hoán Chi.
Trong tay Tang Yểu vẫn còn cầm bánh thịt nướng, nàng đứng ngây người ở tại chỗ, còn đang cẩn thận nhớ lại lời Dương Ôn Xuyên nói.
Nàng không biết tại sao Dương đại ca lại hỏi như vậy.
Chẳng lẽ Tạ Uẩn thật sự làm gì nàng?
Nàng còn chưa nghĩ ra được lý do, Tang Ấn vẫn luôn chăm chú theo dõi ở một bên đang đi tới. Khi đi đến trước mặt Tang Yểu trước mặt, trong giọng nói của ông có ý cười, dùng giọng rất mang tính ám chỉ, nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu, nói chuyện thế nào rồi?”
Tang Yểu hồi phục lại tinh thần.
Nàng nhìn về phía Tang Ấn, nhét bánh nướng thịt lại vào trong tay Tang Ấn, trách cứ nói: “Phụ thân, lần tới người đừng như vậy nữa.”
Tang Ấn khó hiểu nói: “Làm sao vậy, bánh thịt nướng này không ngon à? Ta xem bọn họ ăn rất ngon mà.”
Tang Yểu nói: “Người đừng nghĩ cách gán ghép con với người khác nữa có được không.”
Tang Ấn nghe vậy khịt một tiếng, tức giận nói: “Ta còn không phải muốn tốt cho con sao. Con xem Dương Ôn Xuyên kia rõ ràng có chút ý tứ với con, không phải trước kia con nói thích Giang Nam sao?”
Tang Yểu không muốn nghe những điều này. Mặc dù thái độ với hôn sự của nàng phần lớn đều là thờ ơ nhưng nàng cũng không thích tác hợp, hai người lại im lặng, không nói gì.
Vốn dĩ hôn sự của nàng, nàng đã không thể tự chủ, còn bắt nàng phải trái lương tâm làm ra bộ dáng thân mật với người khác.
Nàng cảm thấy khó xử, Dương Ôn Xuyên có lẽ cũng cảm thấy khó xử, chỉ là hắn ngại lễ phép nên không nói ra miệng thôi.
Tang Yểu lười không muốn nói nhiều với Tang Ấn.
Tang Ấn đột nhiên nhìn chằm chằm nàng: “Yểu Yểu, miệng con bị làm sao vậy? Bị nóng sao?”
Nàng thuận miệng ừm một tiếng.
Môi nàng vốn không sưng lắm, sau khi Tang Yểu bôi thuốc Tạ Uẩn đưa tới cho nàng thì tốt hơn rất nhiều, không nghĩ tới Tang Ấn vẫn phát hiện ra.
Nhưng nàng liếm môi một chút, lại nghĩ tới mộng xuân đêm qua. Nói chính xác hơn, nó khiến nàng nhớ tới sự nghi ngờ việc lúc tối hôm qua.
Mặc dù việc này có chút khó tin, căn bản không giống sự thật nhưng nếu là sự thật thì những cái không thích hợp trên người nàng đều có lý do có thể giải thích được
Nàng nghĩ, nàng vẫn nên đến thử hỏi hắn một chút.
Hỏi một chút cũng sẽ không sao, cùng lắm lại bị cười nhạo thêm một lần.
Dù sao nàng mất mặt trước mặt hắn không phải chỉ một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT