Thiếu nữ giật giật chân của mình, không biết xấu hổ dựa vào bờ vai của hắn, dùng giọng điệu Tạ Uẩn quen thuộc nói với hắn: “Tạ Uẩn, ngươi nhéo làm đau ta.”
Giọng nói của nàng đặc biệt rõ ràng, nghe rất đáng thương.
Tạ Uẩn buông tay ra, trên cái đùi trần trụi của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một vết đỏ nhạt.
Hai chân của nàng treo lơ lửng trên không trung, cẳng chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đong đưa, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài lướt qua sườn mặt của hắn.
Tạ Uẩn không tự chủ được cúi đầu tránh đi nhưng lại ở trong hai đồi núi sau lớp lụa mỏng nhìn thấy được viên nốt ruồi nho nhỏ kia.
Nó ở nơi nguy hiểm kia mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt hắn dời xuống.
Tang Yểu giống như chú ý tới ánh mắt của hắn, đỡ bờ vai của hắn hơi thẳng eo lên, nốt ruồi đỏ xuất hiện ở trước mắt hắn.
Đôi môi căng mọng mang theo ánh nước, nàng hỏi hắn một câu nhưng Tạ Uẩn nghe không rõ ràng lắm.
Tiếp theo, nàng ghé sát vào hắn một chút, đưa nốt ruồi đỏ đến bên môi của hắn.
Tất cả đều trở thành vô ích.
Căn phòng đơn giản đột nhiên biến mất.
Bên trong căn thiện phòng chỉ có ánh trăng rơi vào.
Kinh Phật vẫn đặt ở chỗ cũ trên bàn, cái khăn tay màu hồng nhạt bị cầm đến nhăn nheo đặt bên cạnh kinh Phật. Sương hoa không tiếng động lặng lẽ leo lên.
***
Sáng sớm ngày thứ hai, Tang Yểu đã bị tiếng chuông buổi sáng vừa cổ xưa vừa vang vọng đánh thức. Sau khi nàng mở bừng mắt ra, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.
Nàng mang giày vào sau đó mở cửa phòng ra.
Sương mù sáng sớm chưa biến mất, Tạ Uẩn tìm cho nàng một chỗ hẻo lánh. Nơi này hầu như không có người, chỉ là cuối cùng nơi này không phải là nơi nàng nên ngủ. Vì tránh để bị nghi ngờ nàng có nên quay trở lại phòng của nàng và Minh Dung không?
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, dọc theo đường đi vừa dựa vào ấn tượng vừa hỏi tiểu hòa thượng đi ngang qua. Nàng dùng thời gian nửa nén hương mới đi đến được cửa phòng.
Cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt lại.
Tang Yểu đứng ở trước cửa, một lúc lâu vẫn chưa đẩy cửa ra.
Nàng ghé vào cạnh cửa lắng nghe, cũng không biết nam nhân kia rời đi chưa.
Chắc là đã đi rồi, bây giờ trời đã sáng nếu không đi thì cũng quá không đặt nàng vào mắt.
Nàng chỉ đi tụng kinh chứ không phải đã chết.
Sau khi do dự đứng ở trước cửa phòng một lúc lâu, đột nhiên có người từ phía sau vỗ bả vai của nàng khiến Tang Yểu hoảng sợ. Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Đôi mắt đen của nam nhân sắc bén thâm thúy nhìn nàng nói: “Tại sao cô nương không vào trong?”
Tang Yểu nhớ ra, là Nhung Yến.
Bạn tốt của Lục Lệ.
Tang Yểu không biết tại sao Nhung Yến lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nàng uốn gối hành lễ với hắn. Sau đó không dấu vết lui về phía sau nửa bước, né tránh tay của Nhung Yến.
Trên người của Nhung Yến có khí chất rất sắc bén, Tang Yểu không thích dung mạo có cảm giác xâm lược quá mạnh này. Khi hắn ta nhìn chằm chằm nàng như vậy luôn khiến nàng cảm thấy hơi sợ hãi, lại còn rất không thoải mái.
Nhung Yến chú ý tới động tác của nàng, sắc mặt của hắn không hề thay đổi nói: “Ta đi tìm điện hạ, khi đi ngang qua đây thì thấy cô nương đang do dự đứng ở trước cửa nên tới đây hỏi một chút.”
Tang Yểu a một tiếng nói: “Đa tạ tiểu hầu gia quan tâm.”
Nhung Yến lại nói: “Nơi này còn có người khác ở sao?”
Tang Yểu gật đầu nói: “Minh cô nương ở bên trong.”
Nàng giải thích nói: “Đêm qua ta…… Bởi vì đi tụng kinh nên sáng nay mới trở về cho nên còn đang lo lắng Minh cô nương vẫn còn đang ngủ.”
Nhung Yến hiểu rõ gật đầu nói: “Nếu không thì Tang cô nương cứ trực tiếp gõ cửa đi, Minh Dung chắc là sẽ không tức giận đâu.”
Tang Yểu không biết tại sao nhưng nghe thấy hai chữ Minh Dung từ trong miệng của hắn luôn khiến nàng cảm thấy kỳ quái, nàng không thể nói nên lời.
Nhung Yến lại nói: “Canh giờ này cũng là thời gian dùng bữa sáng, ngươi có thể kêu nàng dậy dùng đồ ăn sáng.”
Tang Yểu ừ một tiếng v nói: “Được, cảm ơn tiểu hầu gia.”
Nhung Yến vẫn chưa rời đi, hắn nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của thiếu nữ. Vẻ xinh đẹp có phong cách riêng luôn là có thể làm cho trước mắt của người khác trở nên sáng ngời, hắn nói: “Cảm ơn ta làm gì chứ?”
Tang Yểu không biết còn có thể nói tiếp cái gì nữa, không phải là khi nói đến đây thì Nhung Yến nên tự giác rời đi sao. Tại sao hắn vẫn còn ở đây?
Tang Yểu hơi xấu hổ một chút, nàng nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, suy nghĩ tên gian phu kia chắc là đã rời đi rồi. Cho dù bọn họ có lớn gan đến đâu thì chắc không đến mức không muốn sống như vậy nhỉ?
Chỉ là không biết nam nhân kia là ai mà lại có thể đi phủ công chúa, còn có thể đi theo đến đàn hiến tế.
Nhưng mặc kệ là ai đều không hề có bất cứ quan hệ gì với Tang Yểu.
Tạ Uẩn nói rất đúng, ở trong kinh thành này thì biết càng ít càng tốt.
Ngoài ra với tâm lý không tốt của nàng, nếu biết người đó là ai thì nhất định nàng sẽ sợ hãi để lộ ra ngay lập tức.
Nàng xoay người lại nói: “Vậy…… Ta đi gõ cửa đây.”
Nhung Yến mỉm cười ừ một tiếng, nói: “Minh Dung thật sự rất dễ nói chuyện.”
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau.
Tang Yểu đột nhiên nhớ tới tại sao giọng nói này lại khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
Trong tiếng mưa hỗn loạn, tiếng nam nữ trêu đùa giống như lại lần nữa truyền vào màng tai của nàng, tiếng gọi Minh Dung kia trùng hợp một cách lạ lùng với giọng nói vào ngày đó.
Da đầu của Tang Yểu tê rần, cái tay muốn gõ cửa đột nhiên ngừng ở giữa không trung.
Lục Lệ nói Nhung Yến có quan hệ rất tốt với hắn, bọn họ quen biết nhau từ khi còn nhỏ, có tình nghĩa nhiều năm.
Ngoài ra nếu tính lên thì Minh Dung là chị dâu họ của hắn.
Nàng còn nhớ rõ, ngày đó Minh Dung nói ngay từ đầu là hắn ép buộc nàng ta.
Cho nên lời này có nghĩa là lúc trước Nhung Yến ép buộc chị dâu họ tương lai của hắn.
Ngoài ra một lần thì thôi đi, cuối cùng hai người họ vậy mà ăn nhịp với nhau. Yêu đương vụng trộm khắp nơi, lần này còn mặc kệ ở đây là sân chùa.
Nhung Yến nói: “Cô nương làm sao vậy?”
Tang Yểu đưa lưng về phía hắn, đôi môi mím chặt lại, cứu mạng.
Nàng cố gắng ổn định biểu cảm, nở một nụ cười cố gắng tự nhiên nói: “Không có gì, ta chỉ là sợ là Minh cô nương còn chưa tỉnh dậy.”
Ánh mắt của Nhung Yến liếc qua ngón tay nắm chặt vạt áo của Tang Yểu sau đó nói: “Phải không?”
Tang Yểu gật đầu nói: “Nhưng…… Thật sự là nên dùng đồ ăn sáng rồi.”
Nhung Yến ừ một tiếng, tiếp theo nói: “Một khi đã như vậy thì ta không quấy rầy cô nương nữa.”
Tang Yểu ừ một tiếng.
Nhung Yến xoay người sải bước rời đi.
Rốt cuộc cũng đi rồi.
Tang Yểu thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ thầm xong đời rồi. Nàng vẫn biết được rồi.
Hy vọng vừa rồi nàng không lộ ra dấu vết gì.
Tuy nhiên suy nghĩ lại thì chắc là không có gì, cho dù nàng có phản ứng khác lạ gì thì chắc hẳn là hắn không có suy nghĩ đến phương diện kia.
Tang Yểu gõ mở cửa phòng, thì ra Minh Dung đã tỉnh, lúc này nàng ta đang ngồi trước gương đeo hoa tai lên.
Nàng ta xuyên thấu qua gương nhìn Tang Yểu nói: “Ngươi nói chuyện với ai ở ngoài cửa vậy?”
Tang Yểu tránh ánh mắt của nàng ta, sau đó xoay người sang chỗ khác rót trà cho bản thân.
Nếu Minh Dung hỏi như vậy thì chứng minh nàng ta đã nghe thấy là ai, Tang Yểu giả vờ thản nhiên nói: “Vô tình gặp Nhung tiểu hầu gia.”
Minh Dung a một tiếng, giọng điệu cao lên, nàng ta nói: “Ngươi quen biết hắn à?”
Tang Yểu cầm chén trà, rất đắng, nàng lắc đầu nói: “Không quen biết.”
Dừng một chút nàng lại yên lặng bổ sung nói: “…… Không quen biết, lúc trước hắn đứng ở bên cạnh Thái tử điện hạ nên ta đã gặp qua một lần.”
Minh Dung đứng lên từ trước gương nói: “Vậy tại sao các ngươi lại nói chuyện lâu như vậy?”
Căn bản là không lâu có được không?
Tại sao Minh Dung cứ hỏi hoài vậy, đang ghen sao?
Tang Yểu cảm thấy bản thân rất hèn mọn, rõ ràng là người ta yêu đương vụng trộm nhưng nàng lại căng thẳng muốn chết.
Nàng nói đúng sự thật: “Vừa rồi ta sợ cô nương còn đang ngủ cho nên không dám đẩy cửa vào.”
Minh Dung nhìn bóng dáng của nàng không nói lời nào.
Nàng ta càng không nói lời nào càng khiến Tang Yểu cảm thấy căng thẳng.
Giờ phút này nàng quả thật lưng như kim chích.
Tuy nhiên cũng may là rất nhanh Minh Dung đã dời ánh mắt đi.
Nàng ta đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi Tang Yểu quay trở về thì tùy ý rửa mặt một chút, lại thay một bộ quần áo khác rồi mới đi ra khỏi phòng thay đồ. Trên bàn có một phần đồ ăn mà Minh Dung vẫn chưa trở về.
Vào khoảng giờ Mão, sau khi tất cả mọi người nghỉ ngơi một đêm ở chùa Kỷ Ương thì bắt đầu di chuyển một lần nữa. Tang Yểu đi theo mọi người cùng nhau đi ra khỏi chùa, bên người đều có tốp năm tốp ba đi chung với nhau, chỉ có nàng là có vẻ lẻ loi một mình.
Tang Yểu bắt đầu tìm kiếm phụ thân của mình.
Tìm nửa ngày cũng không tìm được người ở đâu, ngay sau đó Dương Ôn Xuyên đi đến bên cạnh Tang Yểu.
Hắn mặc một bộ quần áo khác, vẫn duy trì khoảng cách lễ nghi nàng quen thuộc, nói: “Yểu Yểu, tối hôm qua muội nghỉ ngơi như thế nào?”
Tang Yểu gật đầu và nói: “Dương đại ca, cái túi thơm kia của huynh rất thơm đó.”’
Dương Ôn Xuyên cong khóe môi lên nói: “Vừa lúc hôm nay còn phải ngồi xe ngựa nửa ngày, muội cũng có thể dễ chịu hơn một chút.”
Hai người cùng nhau đi xuống bậc thang, giờ phút này Tang Ấn đang đứng ở dưới hành lang dài vui mừng khi nhìn thấy hai người họ đi chung một chỗ. Hai tay đặt sau người, ông dùng ánh mắt nhìn con rể mà nhìn chằm chằm Dương Ôn Xuyên.
Một nam nhân đứng bên cạnh vuốt râu nói: “Ta nói tại sao Dương Ôn Xuyên không chịu gặp nữ nhi nhà ta, thì ra là bị nhà ngươi nhanh chân đến trước.”
Sắc mặt của Tang Ấn trở nên nghiêm túc, trách mắng: “Tại sao ông lại nói chuyện như vậy, cho dù Dương Ôn Xuyên thích nữ nhi của ta thì cũng phải qua được một cửa này của ta.”
Nam nhân này liếc mắt nhìn một cái nói: “Trạng Nguyên lang mà ngươi còn không cảm thấy hài lòng?”
Tang Ấn hừ một tiếng ngước cằm lên nói: “Đó là đương nhiên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT