Tiếng ầm ĩ xung quanh vang lên không dứt ở bên tai, không biết đều đang ầm ĩ la hét cái gì nữa. Tạ Uẩn theo bản năng nhíu mày lại, lo lắng đánh thức Tang Yểu.

Nhưng khi mở mắt ra thì trước mắt trở nên sáng ngời.

Ánh sáng sáng ngời như vậy đủ để cho hắn nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh.

Hoàng cung.

Tiếng ầm ĩ càng thêm rõ ràng, khuôn mặt của mọi người đều trở nên rõ ràng hơn.

“Công tử.”

Là giọng nói của Tịnh Liễm.

Tạ Uẩn đứng yên tại chỗ, nghiêng mắt nhìn về phía Tịnh Liễm. Vẻ mặt của hắn hơi thay đổi.

Sao lại như thế này?

“Đây là……”

Hắn còn chưa dứt lời thì nhìn thấy giống như có thứ gì đó đang ngã ở trước mặt mình.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt, hắn vẫn theo bản năng vươn tay ra nhưng đã muộn rồi.

Người vốn dĩ đang ngủ ở trong lòng ngực của hắn lại đang chật vật ngã xuống ở trong vườn hoa.

Lông mày xinh đẹp nhăn lại, sau cơn mưa ướt át bùn đất dễ dàng làm ướt quần áo của nàng. Trên cổ tay có một vệt đỏ, chắc là xẹt qua nhánh cây khô héo.

Tạ Uẩn nhìn thẳng vào ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ của nàng.

Hốc mắt của nàng đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tại sao ngài……”

Xung quanh vang lên giọng nói thì thầm nho nhỏ.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tang Yểu vừa rồi giống như cố ý ngã về phía Tạ đại nhân, kết quả người ta căn bản không hề để ý đến nàng và né tránh.”

“Chật vật như vậy. Thật là xấu hổ muốn chết.”

Tất cả mọi chuyện xảy ra giống như một tia chớp, Tạ Uẩn thậm chí còn không kịp phản ứng.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên chân thật.

Ánh nắng rực rỡ, những giọng nói thì thầm cùng với thiếu nữ tươi sống trước mặt hắn.

Thời gian giống như dừng lại trong giây phút này.

Tang Yểu rũ lông mi xuống, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sương mù, lòng bàn tay đau đớn, cái váy cũng bị nước bẩn làm ướt.

Dưới người nàng dính bùn đất, không cần nghĩ cũng biết chờ khi nàng đứng dậy thì trên người nhất định rất dơ.

Không tính là đau nhưng rất mất mặt.

Sự chật vật của Tang Yểu hầu như hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Hoặc là khó chịu, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn. Những ánh mắt này đó giống như đều hợp thành một cái lưới lớn, áp đảo bao phủ lên người nàng.

Khi nàng cúi đầu thì có thể nhìn thấy đôi ủng đen thêu chỉ vàng của nam nhân.

Rõ ràng chỉ kém một chút, Tạ Uẩn thật sự rất chán ghét.

Tiếng nói nhỏ xung quanh rõ ràng truyền vào trong tai nàng, có vài câu rất khó nghe.

Nhưng nàng không phải thật sự cố ý ngã xuống về phía Tạ Uẩn, cũng không nghĩ tới vừa rồi cho dù nam nhân này chỉ duỗi tay nắm ống tay áo của nàng một cái thì nàng có thể đứng vững lại, cứ ghét bỏ như vậy, lựa chọn lui ra phía sau một bước tránh nàng đi.

Giống như là chán ghét tránh còn không kịp vậy.

Tang Yểu yên lặng ngước mắt lên nhìn hắn một cái.

Ngoài dự đoán là nam nhân này cũng không lạnh nhạt giống như trong tưởng tượng của nàng vậy.

Hắn trông có một chút…… Mê mang?

Tang Yểu đột nhiên nghĩ tới có lẽ đôi mắt của hắn rất đẹp.

Trước kia nàng chưa từng chú ý qua, cảm thấy sự lạnh nhạt của hắn khắc vào trong xương cốt, ánh mắt của hắn nhất định vừa kiêu ngạo vừa cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ đôi mắt đen nhánh này lại cho Tang Yểu một loại cảm giác rất thâm tình.

Nhưng điều này không quan trọng.

Nàng hoảng hốt dời ánh mắt đi, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức.

Ánh mắt của mọi người hầu như muốn cho nàng cảm giác không thể thở nổi, nàng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi trường hợp khiến nàng không thể hít thở này.

Tang Yểu giật giật cánh tay, chống lên trên bùn đất ướt át muốn đứng dậy.

Giọng nói thì thầm xung quanh còn đang nói tiếp.

Tịnh Liễm nhìn tiểu mỹ nhân quăng ngã ở trong vườn hoa, cảm thấy rất đau lòng.

Chủ tử của hắn vẫn hờ hững trước sau như một, hắn quả thật không hề ngạc nhiên khi chủ tử né tránh.

Hắn thở dài ở trong lòng, lại không đành lòng nhìn xem cảnh tượng đau lòng này, hắn hắng giọng nói: “Công tử, chúng ta có đi nữa không?”-

Trong nháy mắt tiếp theo chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Tang Yểu vừa mới bắt đầu thì nam nhân đang đứng vốn dĩ hờ hững đột nhiên tiến lên một bước, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông cúi người cầm lấy cổ tay của nàng.

Tang Yểu hoảng hốt, theo bản năng muốn tránh đi nhưng lại tránh không được.

Tạ Uẩn đang làm gì vậy?

Sẽ không muốn đánh nàng chứ?

Ngay sau đó, nam nhân ôm lấy eo của nàng, tư thế thân mật trực tiếp đỡ nàng đứng lên.

Sức lực của hắn rất lớn, cả người Tang Yểu hầu như dán lên trên người hắn.

Cả người Tang Yểu cứng đờ, đây là lần đầu tiên nàng dựa gần một nam nhân khác như vậy. Tiếng tim đập không tự giác trở nên nhanh hơn.

Nhưng Tạ Uẩn trông rất tự nhiên, nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân truyền đến khiến cho gương mặt của thiếu nữ đỏ bừng. Thậm chí nhận thấy được ánh mắt xung quanh đều trở nên nóng cháy hơn.

Chờ sau khi nàng đứng vững thì Tạ Uẩn săn sóc vỗ vỗ bùn đất trên ống tay áo của Tang Yểu, hắn chậm rãi hỏi: “Nàng có bị thương không?”

Đôi mắt của thiếu nữ còn ướt át, giống như có thể khóc bất kỳ lúc nào.

Vừa rồi nàng còn tức giận ở trong lòng, bây giờ nàng lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, căn bản không dám hé răng.

Giờ phút này giọng nói thì thầm đột nhiên im lặng.

Tịnh Liễm trợn mắt há hốc mồm.

Chủ tử của hắn bị người khác nhập vào người sao?

Lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn nhìn thấy Tạ Uẩn nói chuyện dịu dàng như vậy với người khác!

Hắn lại yên lặng lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm gương mặt của Tạ Uẩn, luôn mãi xác nhận người này đã đỡ người ta dậy rồi nhưng cái tay lại không hề buông ra. Chủ tử nhà hắn chính là tên dâm tặc háo sắc.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông mà ve vãn đánh yêu!

Kỳ quái!

Là hắn đang nằm mơ hay là chủ tử nhà hắn đang nằm mơ?

Tạ Uẩn nắm lấy tay của Tang Yểu, Tang Yểu còn hơi kháng cự một chút nhưng không chịu nổi động tác mạnh mẽ của nam nhân. Hắn nhìn chằm chằm vệt đỏ kia, nhíu mày nói: “Nàng có đau không?”

Hắn trông rất đau lòng là chuyện như thế nào!

Tang Yểu lắc đầu, hơi ngây người một chút: “Không đau.”

Sau khi phản ứng lại, nàng vội vàng giãy giụa ra khỏi từ trong lòng ngực của Tạ Uẩn và cúi đầu nói: “Cảm… Cảm ơn đại nhân.”

Nàng đùa nghịch ống tay áo của mình một chút, hơi nói năng lộn xộn: “Ta đi chỉnh trang lại một chút!”

“Chờ một chút.”

Tang Yểu dừng bước chân lại.

Tạ Uẩn thuận tay cởi chiếc áo ngoài ra khoác lên trên người Tang Yểu, sau đó mới nói: “Đi thôi.”

“……”

Hơi thở lạnh lẽo trên của nam nhân bao phủ người nàng.

Theo lý thuyết nàng nên từ chối nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được phía sau lưng nàng ẩm ướt, có thể dự đoán được nhất định rất khó coi.

Mọi người đều đang nhìn nên nàng cũng không muốn chậm trễ nữa, đành phải khẽ cắn môi nói: “…… Cảm ơn.”

Tang Yểu xoay người rời đi, cung nữ dẫn đường ở phía trước, bước chân của nàng đi rất nhanh giống như đang muốn chạy trối chết.

Tịnh Liễm là người phản ứng lại trước, hắn cảm thấy vui vẻ, giọng nói run rẩy mở miệng nói: “Công tử, chúng ta có đi không?”

Tạ Uẩn nhíu mày nhìn về phía bóng dáng của Tang Yểu, một lúc sau nói: “Đi.”

Tịnh Liễm: “Được rồi!”

Tạ Uẩn đi phía trước, càng đi càng cảm thấy không đúng, Tịnh Liễm khó hiểu: “Công tử, đây là……”

Rất nhanh, cửa phòng bị mở ra.

Tang Yểu đã thay đồ và đi ra từ trong phòng, nàng liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tạ Uẩn đang đứng bên cạnh cửa.

Thiếu nữ rõ ràng hơi kinh ngạc, lui về phía sau một bước kéo ra một chút khoảng cách với hắn. Tiếp theo nàng hành lễ với hắn: “Tạ đại nhân.”

Nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ôm quần áo đưa cho hắn rồi nói: “Đại nhân, vừa rồi cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Đây là quần áo của ngài.”

Tạ Uẩn không nói một lời nhìn nàng, thiếu nữ vẫn xinh đẹp, mỉm cười tươi đẹp giống như trong trí nhớ của hắn. Khuôn mặt của nàng mang theo vài nét trẻ con giống như hoa hải đường mới nở vào ngày xuân.

Đây là Tang Yểu mà trước kia hắn chưa từng chú ý qua.

Thì ra nàng đáng yêu như vậy.

Tang Yểu không biết trong lòng nam nhân lạnh lùng trước mặt nàng đang suy nghĩ tại sao nàng lại đáng yêu như vậy? Nàng chỉ cảm thấy lo lắng.

Sau một lúc lâu không có nghe thấy Tạ Uẩn trả lời, nàng trộm liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, kết quả này nam nhân này vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.

Trong lòng Tang Yểu run lên, thu hồi ánh mắt lại.

Hôm nay hắn rất kỳ quái, tại sao hắn lại đến tìm nàng vậy?

Trong lòng nàng đang căng thẳng, yên lặng cuộn chặt ngón chân lại, chờ hắn mở miệng nói trước.

Tạ Uẩn ừ một tiếng, hắn nói: “Tay của nàng có đỡ hơn không?”

Không nói thì nàng đã quên mất, tay nàng chỉ bị trầy da một chút, ngay cả máu cũng không chảy ra.

“Cảm ơn đại nhân lo lắng, ta không có việc gì.”

Bây giờ có thể đi được rồi nhỉ.

Tạ Uẩn nói: “Để ta nhìn xem.”

“……”

Nàng giấu tay của mình ra phía sau, uyển chuyển nói: “Chuyện này không thích hợp lắm……”

Tạ Uẩn không hề dao động, hắn ra lệnh cho Tịnh Liễm người đang có gương mặt đỏ bừng đứng ở phía sau: “Đi lấy một chút thuốc mỡ lại đây.”

Tang Yểu: “Không cần.”

Tịnh Liễm lập tức xoay người: “Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay!!”

Ai có thể hiểu được nàng, thật sự rất kỳ quái!

Nàng và Tạ Uẩn thật sự không thân thiết, thậm chí còn không quen biết nhau!

Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tạ Uẩn, nàng bắt đầu suy nghĩ hôm nay có phải là Tạ Uẩn uống lộn thuốc rồi không?

Chẳng lẽ là có việc muốn nhờ nàng?

Hay là nhận sai người?

Nàng do dự hơn nửa ngày, vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm ưu thế, nàng nói: “Tạ đại nhân, ngài biết ta tên là gì không?”

Tạ Uẩn không trực tiếp trả lời mà nói bậy bạ: “Vừa rồi ta gặp phải Tang đại nhân, ông ấy nhờ ta chú ý chăm sóc nàng.”

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi khi nàng té ngã ta không đỡ lấy nàng.”

Hắn trông rất chân thành tha thiết, Tang Yểu rất khó tiếp tục chán ghét hắn.

Nhưng hắn có phải quá nhiệt tình rồi không?

“Ngài quen biết phụ thân của ta?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Có quan hệ một chút.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play