Nhưng khi đi đến một chỗ ngoặt, Chíp Chíp đột nhiên dừng chân lại. Bé kéo Vân Đình cùng ngồi xổm trong một góc.

“Cái người râu xồm vừa rồi kia”

Người phía trước nói: “Trước tiên hai vị chờ ở chỗ này. Ta đi lấy đồ rồi quay lại ngay.”

Râu xồm khom lưng, nho nhã, lễ độ nói: “Làm phiền rồi.”

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, người râu xồm và tùy tùng của hắn đi vào phòng, sau đó ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

Cửa sổ mở ra, cách chỗ Chíp Chíp ngồi chỉ có một bức tường.

Vân Đình nhẹ giọng nói: “Hắn không nhìn thấy chúng ta, chúng ta đi thôi.”

Bên trong truyền đến giọng nói mơ hồ: “Làm quan lớn thật tốt, cưới tức phụ cũng xinh đẹp như vậy. Vừa đẹp vừa có năng lực.”

Chíp Chíp nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Hắn đang nói đến mẫu thân ta sao?”

Người hầu nói: “Nghe nói Tạ phu nhân đã sinh một nữ nhi. Nhưng nhìn thân hình vẫn như một thiếu nữ, không giống như đã từng sinh hài tử.”

Chíp Chíp khẳng định nói: “Chính là mẫu thân ta.”

Người bên trong thở dài, nói: “Khi nàng ta nói chuyện, mùi thơm trên người nàng làm ta không thể nào tập trung được. Không phải nàng cố ý như vậy chứ.”

Hắn ta dừng một chút, lại nói: “Ngươi nói xem nếu nàng là người trong lòng ta thì tốt rồi. Ta nhất định sẽ cho nàng bất cứ cái gì nàng muốn.”

Người hầu nói: “Đúng vậy, nghe nói Tạ đại nhân là người tàn nhẫn, độc ác. Tất nhiên là sẽ không đối xử tốt với nàng!”

Nam nhân rất đồng ý, bắt đầu nhỏ giọng chửi bới, nói: “Không có biện pháp. Loại nữ nhân xinh đẹp này dã tâm rất lớn, trong mắt chỉ có danh lợi. Một lòng chỉ muốn gả cho người quyền cao chức trọng, nhưng thế thì sao? Nỗi khổ trong đó chỉ có bản thân biết.”

Chíp Chíp ngồi xổm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vân Đình nhỏ giọng đề nghị nói: “Chúng ta đi nói với Tạ đại nhân đi.”

Chíp Chíp còn đang tức giận, bé lớn như vậy, lần đầu tiên thấy có người dám mắng phụ thân và mẫu thân bé. Bé con tức giận nói:

“Không cần. Ta muốn tự mình trừng phạt hắn!”

Vân Đình mím môi, sau đó nói: “Nhưng mà chúng ta phải làm thế nào để trừng phạt hắn?”

“Phải giết hắn sao?”

Chíp Chíp lắc đầu, nói: “Phụ thân ta nói giết người không tốt. Mạng người rất trân quý. Nếu nhất định phải giết, nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm.”

Bé kéo Vân Đình đứng dậy, nói: “Có cách rồi!”

Bé đi vòng đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa phòng rất nhanh được mở ra, là người hầu vừa rồi. Nàng thò đầu vào nhìn, ngoan ngoãn nói: “Xin hỏi thúc thúc râu xồm có ở bên trong không ạ?”

Râu xồm đi ra rất nhanh. Hắn ta nhận ra Chíp Chíp, lập tức nói: “Là tiểu tiểu thư à, tìm ta có chuyện gì vậy?”

Chíp Chíp cười ngọt ngào, bé con nói: “Thúc thúc râu xồm, thúc có thể giúp ta một chuyện hay không?”

Một tiểu nữ hài đáng yêu lại ngọt ngào như vậy rất khó để nói ra lời cự tuyệt. Huống hồ, Chíp Chíp lại là tiểu thư được sủng ái nhất Tạ gia. Lỡ như hắn cự tuyệt, tiểu hài tử này lại đi cáo trạng thì làm sao bây giờ.

“Chuyện gì vậy?”

Chíp Chíp nói: “Ca ca ta nhìn thấy một con sóc nhỏ bị thương ở trong rừng cây. Nó không thể nhúc nhích được. Chúng ta muốn bắt lấy nó nhưng mà chúng ta không với tới.”

Bé lại buồn bã nói: “Mẫu thân không cho ta vào rừng cây nhỏ cho nên chúng ta không dám tìm hạ nhân giúp đỡ. Thúc thúc râu xồm, thúc có thể đừng nói cho mẫu thân ta được không?”

Nhìn khuôn mặt mềm mại, đáng yêu của bé gái, tên râu xồm đồng ý rất nhanh, hắn nói: “Chỗ đó ở đâu?”

Chíp Chíp nói: “Thật tốt quá! Thúc thúc hãy đi với ta.”

Bé nắm tay Vân Đình suốt dọc đường, vô cùng tự nhiên nói chuyện với lão nam nhân này.

Trong rừng cây nhỏ không có nhiều người, xung quanh yên tĩnh.

Bé nói với người hầu: “Ngươi có thể canh giữ ở chỗ này không. Mẫu thân ta không cho ta đi vào rừng cây nhỏ. Vạn nhất có người phát hiện thì không tốt.”

Người hầu do dự nói: “Này……”

Râu xồm xua tay, nói: “Ngươi chờ ở đây đi. Ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”

Rất nhanh, Chíp Chíp đã dẫn vị râu xồm này đến chỗ một mương nước lớn. Chỗ này nước không sâu nhưng bên trong đầy lá rụng. Mặt nước đen như mực, bên trong có rất nhiều con trùng nhỏ bơi lội.

Chíp Chíp chỉ vào cành cây thông to bên hồ kia, nói: “Thúc thúc râu xồm, nó ở trên cành cây kia, thúc có thấy không?”

Râu xồm cẩn thận nhìn chăm chú hồi lâu. Vì lá cây rậm rạp nên rất khó nhìn thấy rõ ràng. Hắn nói: “Không nhìn thấy.”

Chíp Chíp nói: “Sóc con rất nhỏ, thúc thúc râu xồm, thúc có thể trèo lên trên được không, ta chỉ cho thúc.”

Râu xồm do dự một lát, sảng khoái nói: “Được.”

Thân hình hắn hơi mập, bò lên có chút cố sức, rất nhanh đã nằm trên cành cây kia, phía dưới là mặt nước đen như mực.

Hắn nhìn chằm chằm nhánh cây trụi lủi trước mặt, vạch lá cây ra, nói: “Vẫn không nhìn thấy.”

“Có phải hai đứa nhìn nhầm rồi hay không?”

Chíp Chíp nói: “Không có khả năng!”

Bé nhặt một cây gậy trúc từ dưới đất mà rất lâu trước kia Tịnh Liễm cùng bé đi đập quả thông. Cây gậy trúc vừa lớn vừa dài, Chíp Chíp ôm có chút cố sức.

“Trước tiên thúc đừng nhúc nhích. Ta sẽ chỉ cho thúc.”

Miệng bé thì nói như vậy nhưng bé lại thật sự không đứng im. Vân Đình đúng lúc nhận lấy cây trúc trong tay bé, nhỏ giọng nói: “Để ta.”

Sắc mặt Chíp Chíp thay đổi, nhỏ giọng nói: “Huynh biết……”

Vân Đình cắt đứt lời nàng: “Ta biết.”

Vân Đình ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với râu xồm: “Đừng nhúc nhích, ta chỉ cho thúc.”

Không có ai lại cảnh giác với hai đứa trẻ vừa đáng yêu vừa nhỏ nhắn cho nên mặc dù tên râu xồm này cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn nghe lời nằm yên trên cành cây, không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi một chiếc gậy trúc đập mạnh về phía đầu hắn ——

Đầu óc hắn ngơ ngác, không kịp phản ứng, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Cũng may, hai chân hắn vẫn ngoắc được vào cành cây.

Không đợi hắn nói chuyện, cây gậy trúc lại đập mạnh về phía thân dưới của hắn lần nữa. Bởi vì là chỗ nhạy cảm nên hắn kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi thẳng xuống ——

Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Nước đen bắn tới trên người hai người. Chíp Chíp vui vẻ nhảy cẫng lên, nói: “Vân Đình Vân Đình, huynh đánh rất hay!”

Người trong nước giãy giụa không ngừng, Vân Đình nắm tay Chíp Chíp kéo bé chạy đi, “Chíp Chíp, chạy mau, cẩn thận hắn đi lên.”

Rừng cây nhỏ không lớn. Hai người rất nhanh đã chạy ra bên ngoài. Tên người hầu kia còn đứng ở bên ngoài, Chíp Chíp vui vẻ nói: “Chủ tử ngươi rơi xuống nước rồi!”

“Cái gì?!”

Cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy vào trong.

Nhưng động tĩnh bên này quá rớt, rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của Tịnh Liễm. Hắn vừa mới rời khỏi hơn nửa khắc, kết quả khi quay lại đã không thấy hai đứa nhỏ đâu.

Chíp Chíp nhìn thấy Tịnh Liễm thì bỏ chạy, lại bị Tịnh Liễm bắt được. Hắn nói: “Tiểu thư, người chạy đi đâu vậy.”

Hắn lại nhìn thoáng qua Vân Đình đang thở phì phò bên cạnh, nói: “Tiểu thiếu gia, người có khỏe không?”

Hắn đoán quả nhiên không sai, biết ngay là đến rừng cây nhỏ xem sóc!

Không cho nhóm sai vặt đi theo, còn dẫn theo Vân Đình. Đây đã không phải lần đầu tiên, lần này hắn nhất định phải cáo trạng với thiếu phu nhân!

Rất nhanh, động tĩnh trong rừng cây đã truyền tới.

Râu xồm cả người là nước và người hầu hắn chạy ra thì bắt gặp Chíp Chíp và Vân Định đã bị bắt lại.

*

Trong phòng yên tĩnh, Tang Yểu ngồi ở ghế thái sư, vẻ mặt nghiêm túc.

Phần lớn thời điểm Tang Yểu đều rất dịu dàng. Nàng hiếm khi tức giận vì chuyện vặt gì, cũng không so đo để trong lòng, duy chỉ luôn tức giận với Tạ Uẩn. Cho nên đây là lần đầu tiên Chíp Chíp nhìn thấy mẫu thân tức giận vì bản thân mình.

Chíp Chíp có chút sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn bé đều là một bảo bảo ngoan. Vạn nhất sau lần này mẫu thân cảm thấy bé không ngoan nữa thì làm thế nào bây giờ?

Càng nghĩ càng bất an, bé căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Tang Yểu.

Hai tiểu hài tử ngoan ngoãn đứng cạnh tường. Bọn họ đã thay một bộ y phục khác, cùng cúi thấp đầu.

Tang Yểu nói: “Là ai làm hắn rơi vào trong nước?”

Chíp Chíp nắm góc áo, khi bé muốn nói chuyện, Vân Đình nhỏ giọng nói: “… Là con.”

Có lẽ là sợ Tang Yểu không tin, nhóc lại nói: “Chíp Chíp sức lực yếu, muội ấy không làm được.”

Kỳ thật vừa rồi lúc Chíp Chíp thêm mắm thêm muối kể lại, Tang Yểu đã biết đại khái sự việc như thế nào. Nhưng nguyên nhân bọn chúng ra tay thật ra cũng không quan trọng như vậy.

Nàng chỉ không hài lòng chuyện hai đứa nhỏ tự tiện làm chủ chuyện này. Quá xúc động cũng quá nguy hiểm. Vạn nhất người nọ không sợ uy thế Tạ gia, có ý đồ xấu thì làm như thế nào.

Cũng chỉ là hai đứa nhỏ 6 tuổi, xách lên dễ như xách một con gà con.

Bởi vì sức khỏe Vân Đình không tốt, ngày thường lại không thích nói chuyện, Tang Yểu đều luôn không thể lạnh mặt với nhóc.-

Cho nên mặc dù nhóc nói như vậy, Tang Yểu nhất thời cũng không biết nói với hắn như thế nào.

Trong lúc im lặng, Vân Đình lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, ban đầu Chíp Chíp nói muốn tới nói cho ngài, là con ngăn muội ấy lại.”

“Con cảm thấy không cần thiết phải nói việc này cho ngài biết cho nên con mới dẫn theo Chíp Chíp đến rừng cây nhỏ, muốn cho người đó một chút giáo huấn.”

“Mẫu thân, là con sai rồi.”

“Thực xin lỗi.”

Chíp Chíp buông ra tay đang nắm góc áo đến nhăn nheo của mình. Bé con rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói: “Không phải như vậy……”

Vân Đình khăng khăng nói: “Chính là như vậy.”

“Huynh không cần gạt người, đây là ta nói.”

“Con không có gạt người.”

Tang Yểu: “……”

Hai người bọn chúng có phải thật sự cho rằng nàng không biết sao. Nàng vốn dĩ vô cùng tức giận, nhìn hai đứa nhỏ đầy tới đẩy đi, cuối cùng sự tức giận đã giảm 5 phần.

Nàng vẫy tay, nói: “Được rồi, ta đã biết.”

Nàng không vạch trần hai người bọn chúng mà chỉ nhìn hai đứa rồi nói: “Mặc kệ lừa hay không lừa. Lần sau các con không thể làm việc xúc động như vậy, có biết không? Có chuyện gì phải nói cho ta trước. Các con tuổi còn nhỏ, rất dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Vân Đình nói: “Con đã nhớ kỹ ạ.”

Tang Yểu nhìn thoáng qua Chíp Chíp, nói: “Tạm thời ta không phạt con nhưng chuyện này ta sẽ nói với phụ thân con.”

Chíp Chíp phồng má lên ồ một tiếng, nói: “Cảm ơn mẫu thân ạ.”

Sau khi Chíp Chíp và Vân Đình ra cửa, hai người nhất thời cũng chưa nói chuyện, vẫn là Vân Đình nói trước: “Chíp Chíp, muội giận ta sao?”

“Thực xin lỗi.”

Có thể là bởi vì hôm nay đi đường quá nhiều, sắc mặt Vân Đình rõ ràng tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Chíp Chíp chán nản nói: “Ta không tức giận, ta chỉ sợ mẫu thân ta tức giận.”

Vân Đình nói: “Không sao, thoạt nhìn phu nhân đã nguôi giận.”

Thấy Chíp Chíp không nói chuyện, Vân Đình lại có chút bất an nói: “Chíp Chíp ……”

Chíp Chíp không biết nhớ tới cái gì, bé đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp có chút bất mãn, bé nói: “Huynh có thể đừng gọi ta là Chíp Chíp hay không.”

Vân Đình ngẩn người, sau đó nói: “Vậy… Ta nên gọi muội là gì?”

Bước chân Chíp Chíp có chút nhẹ nhàng, thoạt nhìn bé đã quên mất chuyện vừa rồi.

Sau khi suy nghĩ một chút, bé dừng chân lại. Sau đó bé dừng lại trước mặt nam hài cao hơn nàng nửa cái đầu, nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta muốn huynh gọi ta là tỷ tỷ.”

Vân Đình nói: “…… Nhưng mà ta còn lớn hơn muội một tháng.”

Chíp Chíp vẫn luôn là đứa trẻ nhỏ nhất trong phủ. Mỗi lần bé đều phải người khác là ca ca, tỷ tỷ, chưa có tiểu hài tử nào gọi bé là tỷ tỷ.

Bé đã mong chờ rất lâu.

Chíp Chíp lôi kéo ống tay hắn đung đưa, làm nũng với hắn: “Mặc kệ, Vân Đình, Vân Đình. Đệ gọi ta là tỷ tỷ nhé.”

“Đệ gọi ta là tỷ tỷ, mỗi ngày ta đều tìm đệ chơi, có được không?”

Sắc mặt tái nhợt của Vân Đình hiện lên một chút ửng đỏ, nhóc nhỏ giọng đồng ý, nói: “…… Được.”

Dừng một chút, nhóc lại nói: “Tỷ tỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play