Tang Yểu rũ tay xuống, hai tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người bọn họ đang bị giấu chặt dưới ống tay áo, bước chân đi đường của nàng hơi lảo đảo. Chỉ có một chút rượu này không thể làm cho đầu óc của nàng không tỉnh táo, nhưng thật sự không giống như thường ngày.
Nàng ngửa đầu nhìn gương mặt góc cạnh của Tạ Uẩn, sau đó nói với hắn: “Lần trước khi ta đi dạo chợ đêm là vào ba năm trước.”
Tạ Uẩn chưa từng đi dạo gì hết, nếu hắn đi ra ngoài buổi tối thì phần lớn đều là đi tham dự một số tiệc rượu không thể từ chối được. Nhưng hắn không thích uống rượu và cũng không thích trò chuyện. Cái gọi là tiệc rượu kia đối với hắn mà nói cũng chỉ là thay đổi một nơi khác để nói thẳng vào vấn đề thôi.
Tang Yểu nhìn thấy hắn không phản ứng thì lại tiếp tục nói: “Đó là trung thu ba năm trước, ta tự tay làm đèn lồng. Nó rất đẹp.”
Hai người cách Tịnh Liễm càng ngày càng gần, Tang Yểu liếc mắt nhìn đôi phu thê nhỏ tay trong tay đang đi ngang qua người nàng, trong lòng hơi hâm mộ, tiếp theo nàng nói với Tạ Uẩn:
“Chàng nhìn xem người ta kìa, nhất định là thường xuyên đi ra ngoài cùng với nhau.”
“Mỗi ngày chàng đều trở về trễ như vậy, mỗi ngày hai ta đều ở trong phòng. Chàng không cảm thấy buồn chán sao?”
Khuôn mặt của hắn bình tĩnh mở miệng: “Nàng không muốn mỗi ngày ở trong phòng cùng với ta sao?”
Hai người đã bước đến trước mặt Tịnh Liễm, nhìn thấy sắp phải bước lên xe ngựa thì gương mặt của Tang Yểu phồng lên. Nàng lén liếc mắt nhìn Tịnh Liễm một cái, sau đó nhón mũi chân ngửa đầu nhìn Tạ Uẩn nhỏ giọng làm nũng với hắn: “Chàng thật sự không muốn đi chung với ta sao, chàng chưa bao giờ đi dạo phố với ta hết.”
“Ngoài ra bây giờ vẫn còn sớm, về nhà sớm như vậy làm gì chứ!”
Tạ Uẩn hơi nghiêng đầu, gương mặt vô cảm nói ra hai chữ ở bên tai nàng.
Cánh tay của Tang Yểu đang ôm tay hắn lập tức siết chặt lại, gương mặt đỏ bừng, nàng chột dạ liếc mắt nhìn Tịnh Liễm một cái sau đó hơi không biết làm sao mà mắng hắn: “Chàng không biết xấu hổ.”
Khuôn mặt của Tạ Uẩn hiện lên một nụ cười, sau đó nói: “Không được sao?”
Tịnh Liễm nhìn hai người này đang thì thầm với nhau, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười khéo léo nhưng thật ra trong lòng hắn rất nôn nóng.
Rốt cuộc hai người bọn họ đang nói cái gì vậy? Hắn cũng không phải người ngoài! Nói cho hắn nghe thì có làm sao đâu!
Thiếu phu nhân, tại sao mặt của ngài lại đỏ vậy?
Hắn đứng thẳng lưng, nhường vị trí cho hai người bọn họ, nói: “Công tử, thiếu phu nhân, xin mời.”
Tang Yểu còn đang nhìn Tạ Uẩn, bàn tay giấu ở dưới ống tay áo đang nhéo ngón tay của hắn. Ở trong ánh mắt chờ mong của thiếu nữ, hắn nói với Tịnh Liễm: “Ngươi chờ ở đây.”
Tịnh Liễm: “…… Vâng.”
Tang Yểu lập tức cảm thấy vui vẻ, nàng ôm cánh tay của Tạ Uẩn vui vẻ đi dạo phố cùng với hắn, sau đó ngửa đầu nói: “Ta cũng vì suy nghĩ cho chàng thôi. Ngày thường chàng vội tới vội lui nên sớm đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Nàng liếc mắt nhìn những người bán hàng rong bên đường, sau đó hào phóng nói: “Chàng muốn cái gì, ta mua cho chàng.”
Bước chân của Tạ Uẩn chậm rãi, hai bên đường rực rỡ muôn màu, ánh mắt của hắn lại nhìn thẳng, nghe vậy thì rất phối hợp nói: “Không nghĩ tới Yểu Yểu lại tri kỷ như vậy.”
Tang Yểu gật đầu nói: “Đó là đương nhiên rồi.”
Nàng nói xong thì dẫn Tạ Uẩn ngừng ở trước một tiệm bán bánh hoa, trên bàn được đặt điểm tâm đủ loại kiểu dáng, mùi hương gạo nếp bay ra. Người bán bánh hoa là một vị cô nương trẻ tuổi, phía sau lưng nàng ấy có một nam nhân đang bận rộn trước lò hấp.
Vị cô nương trẻ tuổi liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, sau đó tự nhiên nói với Tang Yểu: “Phu nhân, ngài muốn mua hương vị gì?”
Thật ra Tang Yểu đã ăn no, chỉ là điểm tâm này quá thơm nên nàng muốn ăn thử một cái. Nàng nhìn lướt qua quầy hàng trước mặt và nhìn cái nồi còn đang chưng kia rồi nói: “Trong đó đang chưng cái gì vậy?”
“Bánh hoa nhài trứng muối, phu nhân có muốn nếm thử không? Đợi lát nữa thì nó mới chín, một nồi vừa rồi kia đã bán hết chỉ trong một lúc đấy.”
“Nếu không thì phu nhân chờ một chút, sau khi chín thì ta sẽ lấy cho ngài.”
Tang Yểu rất nhanh đã bị thuyết phục, nàng nói: “Vậy được rồi.”
Trong khi chờ đợi Tang Yểu lại nhìn thấy bên kia đường có bán tượng bằng gỗ đào, nàng cảm thấy tò mò, nói với Tạ Uẩn: “Chàng ở đây chờ giúp ta, ta đi sang bên kia nhìn xem một cái.”
Nàng nói xong thì chạy tới con đường đối diện, nhìn thấy một ông già đang khiêng giá gỗ đi qua đi lại. Nhìn thấy Tang Yểu lại đây thì ông ấy dừng bước chân lại, vui tươi hớn hở nói: “Cô nương nhìn xem đi.”
Tang Yểu liếc mắt một cái thì nhìn thấy trong vô số món đồ điêu khắc bằng gỗ đào có một con hạc trắng không thể gọi là thu hút nhưng nàng nhìn thấy nó cũng không phải bởi vì nhớ tới Tạ Uẩn mà là trong tất cả món đồ điêu khắc này thì nó đáng yêu nhất.
Thật ra mà nói khi Tang Yểu còn chưa nhìn thấy rõ chữ trên tấm thẻ bài thì nàng còn nghĩ rằng đó là một con vịt con mũm mĩm.
Ông già kia lấy con hạc nhỏ xuống sau đó nói: “Cô nương, cái tượng điêu khắc này rất khó coi. Là cháu trai nhỏ tám tuổi của ta điêu khắc, khi vội vàng dọn dẹp đã làm nó trộn lẫn vào. Nếu ngài thích con hạc thì ta sẽ khắc một con khác cho ngài.”
Tang Yểu còn chưa trả lời thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cô…… Cô nương!”
Tang Yểu nghiêng đầu nhìn qua, một thiếu niên có gương mặt đỏ bừng đang co quắp đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng.
“Có chuyện gì không?”
Thiếu niên thấy nàng nhìn về hắn thì gương mặt càng đỏ hơn, hắn siết chặt cái quạt xếp đang cầm trong tay vội vàng mở miệng tự giới thiệu bản thân: “Cô nương, tại hạ là Lý Kỳ ở Thanh Hà Khẩu, mới vừa rồi ở bên kia nhìn thấy cô nương…… Không biết có may mắn được kết bạn với cô nương không?”
“Tại hạ không phải cố ý tới xúc phạm cô nương, thật sự là bởi vì……”
Bởi vì không nhịn xuống được, hắn vốn dĩ là một người hướng nội. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mười mấy năm của hắn có cảm giác kinh ngạc như đang ở trên trời, hắn gặp được một cô nương mà ngay cả mái tóc cũng đều có thể khiến trái tim hắn đập thình thịch như vậy.
Còn may là hôm nay hắn đi dạo phố, nếu không thì đã phải bỏ lỡ rồi.
“Cô nương! Có thể làm quen một chút được không?”
Lúc trước Tang Yểu đi ra ngoài sẽ thường xuyên gặp loại tình huống này, tỷ tỷ đã dạy nàng gặp loại tình huống này thì không cần đáp lại.
Nhìn thấy người này nói chuyện cũng còn xem như lịch sự, Tang Yểu mỉm cười với hắn nói: “Xin lỗi nhưng ta đã thành thân rồi. Phu quân của ta ở……”
Nàng còn chưa nói xong thì bả vai đã bị ôm lấy, mùi hương mát lạnh quen thuộc truyền đến, giọng nói của nam nhân vang lên bên tai: “Phu quân của nàng ấy ở đây, ngươi có việc gì không?”
Trong tay của Tạ Uẩn còn đang cầm bánh hoa mua cho nàng, gương mặt của hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo.
Thật ra cũng không tính là quá bất ngờ, vừa rồi hắn ta quá kích động nên mới không chú ý đến búi tóc của Tang Yểu. Lúc này hắn ta mới phản ứng lại.
Lý Kỳ nhìn Tạ Uẩn, nam nhân có dung mạo tuấn tú nhưng sắc mặt rất không vui. Rõ ràng là một gương mặt tuấn tú nhưng lại khiến người khác cảm thấy không giận tự uy, hắn theo bản năng lui vài bước ra phía sau.
Hắn lại nhìn về phía Tang Yểu, khác biệt với vẻ đẹp mảnh khảnh yếu đuối thường thấy thời nay. Thiếu nữ có gương mặt mắt ngọc mày ngài, da tuyết môi đỏ. Cho dù là chỉ mỉm cười khách sáo thì cũng cho người khác một loại vẻ đẹp cực hạn.
Trong lòng hắn cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhưng nghĩ nam nhân này trông giống như một người không tốt, lỡ như ngày nào đó nam nhân này đối xử không tốt với nàng vậy thì không phải hắn còn có cơ hội sao?
Tận dụng thời cơ, dù sao thì hắn cũng phải biết nàng là ai.
Hắn lấy hết can đảm, ở trong ánh mắt nhìn xuống từ trên cao của Tạ Uẩn, khó khăn nói: “Tại…… Tại hạ không có ý gì, chỉ muốn biết tên họ của cô nương là gì?”
“Kết bạn thôi cũng tốt.”
“……”
Tang Yểu rõ ràng cảm nhận được cánh tay ôm lấy nàng của Tạ Uẩn siết chặt lại, nàng không nhìn cũng biết sắc mặt của Tạ Uẩn không được tốt lắm.
Nàng bắt đầu nhớ lại phong cách hành sự của Tạ Uẩn, Tang Yểu vội vàng mở miệng nói trước khi Tạ Uẩn nói: “Vẫn là thôi đi, như vậy không được tốt đâu.”
Nhìn thấy Tang Yểu vẫn luôn từ chối, Lý Kỳ còn muốn nói cái gì nữa nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Tạ Uẩn thì hắn vẫn lùi lại một bước, chỉ nói: “Xin lỗi đã làm phiền cô nương rồi.”
Nam nhân đi rồi, Tang Yểu đưa con vịt đang cầm trong tay cho Tạ Uẩn xem rồi nói: “Tạ Uẩn, chàng nhìn xem cái này có đáng yêu không?”
Tạ Uẩn nhìn thoáng qua, không để ý tới nàng.
Tang Yểu ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Tại sao chàng không nói lời nào vậy?”
Tạ Uẩn: “Cũng được.”
Hắn dừng một chút, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tang Yểu, giọng nói nguy hiểm: “Tại sao vừa rồi nàng lại nói không được tốt mà không phải là ta không muốn?”
“Sao nào, nếu nàng không thành thân thì sẽ nói cho hắn ta biết sao?”
Có lẽ là bị cảm giác say rượu kia quấy rối, lá gan của Tang Yểu lớn hơn không ít. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại một lần, sau đó cố ý nói: “Nếu ta không thành thân với chàng thì tại sao không thể nói cho hắn ta biết?”-
Tạ Uẩn im lặng một lúc, sau đó nói: “Nàng nói cái gì?”
Tang Yểu mua con hạc mũm mĩm kia, sau khi trả tiền thì tiếp tục nắm tay của Tạ Uẩn, nói: “Chàng đã quên quan hệ của chúng ta khi chưa thành thân như thế nào sao?”
Mỗi khi Tang Yểu nhớ lại cũng đều cảm thấy hơi không hài lòng, nàng nói bình thường nhưng trong giọng điệu lại hơi oán trách:
“Chàng nói bởi vì muốn đối phó sự thúc giục của gia tộc nên mới cưới ta, còn lấy chuyện của Nhung Yến ra vừa đe dọa vừa dụ dỗ ta. Nếu là như vậy thì tại sao ta không thể tiếp xúc với người khác?”
“……”
Bọn họ đã thành thân gần một tháng, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng trước khi thành thân thì cả ngày Tạ Uẩn đều gọi nàng là Tang cô nương. Ngẫu nhiên nhìn thấy nàng thì cũng sẽ không chủ động chào hỏi với nàng.
Tạ Uẩn tức đến mức không thể nói được gì.
Nghĩ thầm người này nhất định là uống quá nhiều rượu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT