Chờ đến buổi tối, Tang Yểu và Tạ Uẩn cùng nhau đi tham gia yến tiệc gia đình, đây là ngày đầu tiên Tang Yểu tới đây nên yến tiệc gia đình được tổ chức ở Đình Ngưng Hương. Sau khi Tang Yểu đi ngang qua thì nha hoàn gã sai vặt vội vàng đi tới đi lui, nàng vốn dĩ đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn nhưng rất nhanh đã bị Ngu Chi kêu qua đó.
“Yểu Yểu, muội ở trong phủ còn quen không?”
Tang Yểu ừ một tiếng và nói: “Cảm ơn Nhị tẩu quan tâm, muội đã quen rồi.”
Ngu Chi nắm lấy tay của Tang Yểu và nói: “Nếu muội có cần cái gì thì cứ việc ra lệnh với người hầu.”
Nàng thở dài nói: “Ta biết muội vừa mới gả vào, tất nhiên sẽ có nơi không được tự nhiên. Năm đó ta cũng là như vậy.”
Thật ra Tang Yểu thật sự không có cảm giác không được tự nhiên.
Tạ gia lớn đến mức vượt qua tưởng tượng, tuy rằng người trong phủ rất nhiều nhưng thật ra cũng không phải dễ dàng gặp phải.
Ngoài ra nàng đặc biệt thích Thẩm Diệu Nghi và Ngu Chi, hai người kia từ dung mạo thì đã đặc biệt phù hợp với yêu thích của nàng. Nàng thích cái loại người dịu dàng giống như tiên nữ.
Tang Yểu ừ một tiếng và nói: “Không sao đâu Nhị tẩu, muội làm quen hai ngày thì chắc là được rồi.”
Ngu Chi nhìn thoáng qua Tạ Uẩn đứng ở bên cạnh, sau đó trộm nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, muội có phát hiện không A Uẩn vẫn luôn đang nhìn muội đó.”
Tang Yểu nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tạ Uẩn, lại thấy Tạ Uẩn đang nói chuyện với một vị tiểu thúc và căn bản không nhìn nàng.
“Chàng ấy có thể là trùng hợp liếc mắt nhìn muội một cái mà thôi.”
Ngu Chi nói: “A Uẩn thấy muội nhìn qua nên mới quay mặt đi, muội đừng tin A Uẩn.”
Thật ra nguyên nhân quan trọng khiến Thẩm Diệu Nghi vừa lòng với Tang Yểu vẫn là do nàng là người Tạ Uẩn chọn.
Làm gia chủ kế nhiệm, cho dù tính cách làm việc khăng khăng làm theo ý mình của Tạ Uẩn luôn khiến người khác tức giận nhưng không thể phủ nhận được hắn có năng lực vượt trội về mọi mặt.
Bọn họ tin tưởng Tạ Uẩn nên đương nhiên cũng tin tưởng thê tử Tạ Uẩn chọn.
Khi dùng bữa tối Tang Yểu ngồi ở bên cạnh Tạ Uẩn, ngay từ đầu đề tài còn dừng lại ở trên người nàng. Sau đó mọi người bắt đầu nói chuyện rồi lại nói về những chuyện khác.
Chờ đến khi kết thúc bữa tiệc, Tang Yểu đang muốn rời đi nhưng lại bị Thẩm Diệu Nghi gọi lại.
***
Ngày mùa hè nắng nóng oi bức, trong phòng có đặt hai chậu băng, nha hoàn đang cầm quạt nhẹ nhàng lay động từng chút một.
Tang Yểu ngồi đối diện Thẩm Diệu Nghi và hơi nóng trên tách trà trước mặt đã biến mất, Thẩm Diệu Nghi nói với nàng: “Yểu Yểu, mỗi ngày con cũng không cần dậy sớm tới chỗ của ta. Ta cũng không phải là loại người cổ hủ, sáng sớm con và A Uẩn có thể ngủ thêm một lúc.”
Tang Yểu nói: “…… Không có việc gì mẫu thân, cũng không sớm lắm.”
Nàng lại nói: “Con ở chỗ này cũng không có gì là không thích ứng, mẫu thân người không cần lo lắng cho con.”
Từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân, ở khi nàng chưa tròn một tuổi thì mẫu thân bởi vì bị bệnh mà qua đời. Cho tới nay đều là Tang Ấn và nha hoàn chăm sóc nàng, cho nên nàng hầu như chưa bao giờ trải qua cảm giác có mẫu thân là như thế nào.
Thẩm Diệu Nghi đối xử thân thiện với nàng, khi nàng nói chuyện với Thẩm Diệu Nghi thì luôn muốn thân thiết hơn với bà.
Rõ ràng Tạ Các lão và Tạ phu nhân đều là người vô cùng thân thiết và đáng yêu, không biết là tại sao bọn họ có thể sinh ra kiểu người nhàm chán như Tạ Uẩn. Tang Yểu nghĩ không rõ.
Tang Yểu vốn dĩ là một người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nàng mới gả vào một ngày nên không cần giúp trong nhà làm cái gì và cũng không có người chủ động tìm nàng.
Nơi ở của nàng và Tạ Uẩn rất xa, có thể là bởi vì ngày hôm qua ở cùng với Tạ Uẩn nên nàng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Tuy rằng nàng không quen thuộc với Tạ gia, nhưng cũng không vội trong lúc này.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, trời cũng càng lúc càng tối.
Thẩm Diệu Nghi ho nhẹ hai tiếng và nói vào chủ đề chính, bà dịu dàng hỏi: “Yểu Yểu, A Uẩn ngày thường công vụ bận rộn. Nếu không phải thành thân với con thì ta nghĩ rằng năm nay nó sẽ không nghỉ ngày nào đâu.”
“Cho nên ngày thường A Uẩn luôn ngủ không được, ngày ngày sầu lo nên tâm trạng hậm hực khiến thân thể của A Uẩn không được khỏe.”
Bà nghiêm túc nói: “Thể chất yếu cũng không phải là chuyện gì lớn, Yểu Yểu con cũng đừng để ý. Chỉ cần hơi điều trị một chút thì sẽ khỏe mạnh lên.”
Tang Yểu ngẩn người một chút, sau đó chậm chạp a một tiếng.
Tuy rằng thật sự rất bận nhưng Tang Yểu nhìn hắn mặc kệ làm cái gì đều vô cùng bình tĩnh tự nhiên giống như chưa từng lo lắng bất cứ cái gì.
Thậm chí cũng không đến mức tâm trạng hậm hực, nhưng hắn thật ra có thể làm cho tâm trạng của người khác trở nên hậm hực.
Ngoài ra, thân thể của Tạ Uẩn không khỏe sao?
Chắc là không có đâu, hắn trông rất mạnh mẽ.
Tang Yểu không hiểu rõ lắm nhưng lại cảm thấy Thẩm Diệu Nghi nói như vậy thì đương nhiên là có lý nên lập tức nói: “…… Nhưng con cũng chưa từng thấy chàng uống thuốc gì nha!”
Thẩm Diệu Nghi chậc một tiếng, cách hỏi này của Tang Yểu không thể nghi ngờ đã nói trúng trọng tâm nên bà nói: “Chính là như thế đấy!”
Thẩm Diệu Nghi lại nói: “Là A Uẩn không muốn thừa nhận nên thích cậy mạnh thôi.”
Tang Yểu nhíu mày nói: “Thân thể cũng không phải là trò đùa, tại sao về chuyện này mà chàng ấy lại cậy mạnh chứ? Uống một chút thuốc cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Thẩm Diệu Nghi thở dài nói: “Đúng vậy, bởi vì A Uẩn hàng đêm không thể ngủ yên nên mỗi ngày phòng bếp nhỏ đều nấu canh bổ an thần cho nó nhưng A Uẩn không hề chạm vào dù chỉ một chút.”
Đêm qua Tang Yểu không có chú ý rốt cuộc là Tạ Uẩn có ngủ hay là không ngủ, nàng thuận miệng nói: “…… Vậy nên làm sao mới được?”
Thẩm Diệu Nghi nắm chặt tay của Tang Yểu và nghiêm túc nói: “Yểu Yểu, việc này còn phải nhờ đến con.”
Tang Yểu yên lặng ngồi thẳng lưng và nói: “Nương muốn cho con làm cái gì?”
Nàng thậm chí không hỏi một câu tại sao, Thẩm Diệu Nghi vừa vui sướng vừa cảm động và càng thêm kiên định với suy nghĩ nhất định không thể để Tang Yểu chịu ấm ức. Bà nói: “Yểu Yểu, chỉ cần con bưng qua đó thì A Uẩn nhất định sẽ chịu uống.”
Tang Yểu nhớ tới tính cách xấu kia của Tạ Uẩn, trong lòng cảm thấy đối với hắn mà nói thì ai bưng qua chỉ sợ đều giống nhau.
Nhưng đây là chuyện Thẩm Diệu Nghi dặn dò nàng, nàng không muốn từ chối nên lập tức nói: “…… Vậy mẫu thân, để con thử một lần nhé?”
Thẩm Diệu Nghi ừ một tiếng nói: “Ta đợi lát nữa sẽ kêu người bưng canh đến phòng bếp nhỏ ở Tây Hành Uyển.”-
Mà cùng lúc đó, Tạ Uẩn vốn dĩ nên sớm trở về lại đang đứng dưới hành lang.
Dưới ánh trăng bóng hoa đan xen, đèn đá chiếu ra ánh sáng màu vàng. Tịnh Liễm đi ra từ đại sảnh thì cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy Tạ Uẩn vẫn còn ở chỗ này, hắn bước nhanh hơn và nói: “Công tử.”
Tạ Uẩn cũng không hề để ý đến hắn, Tịnh Liễm đã sớm quen và hắn yên lặng đứng ở phía sau Tạ Uẩn rồi nói: “Công tử, ngài đang đợi thiếu phu nhân sao?”
Lúc này Tạ Uẩn mới mở miệng, giọng điệu trào phúng nói: “Không đợi nàng chẳng lẽ là đang đợi ngươi sao?”
Tịnh Liễm mím môi lại, không hề hé răng.
Một lúc sau.
Tịnh Liễm yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn đang đứng bên cạnh cây cột dưới mái hiên.
Tuy rằng bắt đầu từ mấy tháng trước thì mọi chuyện đã dần dần phát triển theo hướng mà hắn không thể hiểu được, hắn cũng đã từng một lần suy đoán qua có phải ở trong đó có chuyện gì hiểu lầm nhưng nhìn xem trước mắt thì làm gì có chuyện hiểu lầm gì chứ. Chủ tử nhà hắn thật sự thay đổi.
Trước kia Tạ Uẩn chưa từng cố tình chờ đợi ai đó.
Vẫn là cái loại chờ đợi “Không hề ý nghĩa” ở trong mắt hắn này.
Trước kia vào thời gian này, ngoại trừ một số tình huống đặc biệt thì cho dù sét đánh hắn cũng không hề thay đổi mà đi đến thư phòng.
Bây giờ ngay từ đầu Tang Yểu đã kêu hắn đi trước nhưng hắn vậy mà không nghe, còn đặc biệt ở đây chờ Tang Yểu đi ra ngoài.
Tịnh Liễm thở dài lắc đầu, ai có thể nói cái này còn phải là yêu đâu.
Im lặng nửa ngày, Tạ Uẩn đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói: “Ngươi đứng ở đây làm cái gì?”
Một câu hỏi khiến Tịnh Liễm ngơ ngác, hắn đi theo bên người chủ tử không phải rất bình thường sao?
Hắn nhìn lướt qua xung quanh,đại não nhanh chóng tự hỏi, người hầu ở gần đây không nhiều lắm. Đợi lát nữa sau khi Tang cô nương đi ra ngoài, hai người bọn họ có thể cùng nhau đi trở về nên việc hắn đứng ở đây là trở nên rất dư thừa.
“……”
Sau khi phản ứng chỉ một lát, hắn nói: “Thuộc hạ lập tức cáo lui.”
Tịnh Liễm mới đi được không bao lâu, Tang Yểu tạm biệt Thẩm Diệu Nghi rồi đi ra ngoài. Phía sau nàng có nha hoàn đang đi theo, hành lang dài yên tĩnh và nhiều ngã rẽ quanh co.
Sau khi rẽ qua một góc, Tang Yểu nhìn thấy Tạ Uẩn đang đứng một mình dưới ánh trăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT