Cuối đông đầu xuân, vạn vật dần tĩnh lặng, thế nhưng Liêu Lạc thành ở phía bắc lại đột nhiên đổ một trận tuyết lớn.

“Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, Cố xuyên đình thụ tác phi hoa.” Trong một gian nhà lớn tại Liêu Lạc thành, một ông lão mặc áo bông ngồi trong gian đình của một cái hồ lớn. Ông giơ tay phải, nhìn bông tuyết nhỏ lọt qua ngón tay, nhỏ giọng lẩm nhẩm.

(“Xuân Tuyết” của Hàn Dũ

Bản dịch của thivien.net:

Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm,

Lồng cây sân hoá rợp hoa bay.)

“Còn tưởng những ngày tháng mùa đông đã kết thúc rồi cơ.” Một giọng nói trẻ trung đột nhiên vang lên phía sau ông.

Ông lão thần sắc không đổi, chỉ cầm bình rượu bên chân lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Tới tuổi của chúng ta, mỗi năm chỉ chờ mùa đông kết thúc. Bởi vì mỗi mùa đông kết thúc tức là chúng ta lại sống qua một năm, ngủ một giấc dậy, lại là một khởi đầu mới. Nhưng khổ nỗi, ngày đông đã qua rồi mà vẫn đổ tuyết, cũng nghênh đón ngươi, quỷ của Ám Hà.” Ông lão quay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà tới.

Người vừa tới mặc một bộ đồ đen, tay cầm một cây dù giấy, trên đầu đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: “Làm phiền rồi.”

“Ha ha ha ha. Sát thủ tới cửa, tay cầm vũ khí có thể đoạt mạng người ta, nhưng vẫn rất lễ phép như vậy, đúng là thú vị.” Ông lão đánh giá người cầm dù: “Xem trang phục của ngươi, chắc là cao thủ đệ nhất Tô gia thế hệ này, Chấp Tán Quỷ.”

“May mắn được Đường nhị lão gia nghe tới tên ta.” Người cầm dù lạnh nhạt nói.

“Ám Hà, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, trong triều có thể giết hoàng thân quốc thích, ngoài dân gian có thể diệt đại phái trên giang hồ. Còn Chấp Tán Quỷ nhà ngươi, tuổi còn trẻ đã chấp hành một trăm linh bảy nhiệm vụ chữ Thiên, không lần nào thất thủ, mấy năm trước đã được đại gia trưởng Ám Hà lựa chọn trở thành thủ lĩnh của đội sát thủ trực thuộc hắn, tiếp nhận chức vị Khôi.” Ông lão được gọi là Đường nhị lão gia xoay tròn ngón tay, một bông tuyết quanh quẩn trên đầu ngón tay ông. “Xem ra Ám Hà rất để mắt tới ta, còn phái cả ngươi tới giết ta. Chỉ tiếc là...” Đường nhị lão gia nhẹ nhàng vung tay, bông tuyết kia bay thẳng về phía Chấp Tán Quỷ.

Chấp Tán Quỷ hơi ngửa đầu lên, bông tuyết kia bay tới trước mặt hắn một tấc là hóa thành tro bụi.

“Chỉ tiếc cái gì?” Chấp Tán Quỷ hỏi.

“Chỉ tiếc là, chỉ mình ngươi, vẫn chưa đủ!” Đường nhị lão gia đứng dậy, cởi áo bông trên người: “Tuy bây giờ ngươi là sát thủ mạnh nhất Ám Hà.”

Chấp Tán Quỷ lùi lại phía sau một bước: “Đường nhị lão gia hiểu lầm rồi, hôm nay ta chỉ tới quan sát thôi.”

“Ồ? Thế thì người giết ta là...” Đường nhị lão gia đột nhiên quay đầu lại, vung ống tay áo, một mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn bay khỏi ống tay hắn, bắn thẳng lên mái hiên.

“Đương nhiên là ta.” Một lão già mái tóc trắng xóa xuất hiện trên mái nhà, vung ống tay áo lên, đánh gãy mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn, sau đó lại vung cái nữa, mũi tên gãy thành hai nửa rơi xuống đất.

Khu vực tuyết đọng xung quanh mũi tên đó đột nhiên biến thành màu đỏ như máu.

“Hồi còn trẻ bất cẩn, tay không đỡ một mũi ám khí của ngươi, suýt chút nữa bị độc chết.” Lão già tóc trắng lấy ra một cái tẩu thuốc, chậm rãi hút một hơi. “Bây giờ đã qua hơn bốn mươi năm, ta sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa.”

“Ngươi đã là đại gia trưởng của Ám Hà rồi mà vẫn còn nhớ thù hận bốn mươi năm trước à?” Đường nhị lão gia cười lạnh nói.

Đại gia trưởng khẽ thở dài một tiếng :”Không phải ta nhớ thù hận với ngươi, nhưng không ngờ sắp thoái vị đến nơi rồi mà lại nhận được nhiệm vụ giết ngươi.”

Đường nhị lão gia nhíu mày: “Ồ? Hóa ra đại gia trưởng của Ám Hà cũng đích thân nhận nhiệm vụ giết người, đúng là mới mẻ.”

“Đường môn các ngươi không an phận, không đi làm mấy chuyện giang hồ mà lại đi dính vào chuyện của Thiên Khải Thành.” Đại gia trưởng tung người nhảy lên, hạ xuống mặt tuyết. “Chỉ tiếc là, đứng sai phe rồi.”

“Là người của Thiên Khải Thành tới tìm Ám Hà các ngươi?” Con ngươi của Đường nhị lão gia co lại: “Đơn như vậy mà các ngươi cũng dám tiếp.”

“Ta nói là, cho dù là ta, cũng không thể không tiếp.” Đại gia trưởng điểm mũi chân lướt tới, nhẹ nhàng vung tẩu thuốc trong tay lên, đánh thẳng tới mặt Đường nhị lão gia.

“Thế thì, ai đã tới tìm các ngươi?” Đường nhị lão gia giơ ngón ta, nhẹ nhàng đánh bay tẩu thuốc kia, sau đó khẽ rung tay phải, ba mũi châm bạc bắn về phía đại gia trưởng.

“Tiết lộ tin tức của khách hàng, không phải chuyện mà một sát thủ hợp lệ nên làm.” Đại gia trưởng đặt tay lên chuôi của thanh trường kiếm bên hông, xoay người một cái, tránh được ba mũi châm bạc. Chỉ thấy trên chuôi kiếm kia khắc một con kim long cực kỳ sống động, nhưng con kim long đó nhắm mắt lại, như đang trong giấc ngủ say.

“Ngay cả đại gia trưởng của Ám Hà cũng không thể cự tuyệt, không phải thánh thượng đấy chứ?” Đường nhị lão gia tiện tay vung một cái, bẻ gãy một cành mai bên cạnh. Ông lại cầm cành mai rung nhẹ gốc cây, chỉ thấy từng đóa hoa mai đột nhiên từ trên cây rơi xuống, đánh về phía đại gia trưởng.

“Hay cho chiêu Vạn Thụ Phi Hoa.” Đại gia trưởng múa trường kiếm trong tay, tạo thành một lưới kiếm, ngăn cảm những bông hoa này phía ngoài ba thước.

Chấp Tán Quỷ ở một bên từ từ nắm chặt chuôi dù, trên người cũng dần dần tỏa ra sát ý. Hắn từng giao chiến với người của Đường môn, đương nhiên cũng từng thấy Vạn Thụ Phi Hoa. Nhưng cao thủ Đường môn bình thường phải dùng từng món ám khí một mới tổ hợp thành Vạn Thụ Phi Hoa, còn vị Đường nhị lão gia trước mặt, không ngờ chỉ tiện tay đánh rơi hoa trên cây mai cũng có thể thực hiện thủ pháp ám khí đệ nhất thiên hạ! Xem ra ông ta nói không sai, nếu chỉ có mình mình, chắc chắn không thể giết chết ông ta.

“Đã lâu không được giao chiến sảng khoái như vậy!” Đại gia trưởng vung kiếm, giết khỏi cơn mua hoa, chỉ thấy con rồng đang ngủ trên chuôi kiếm đột nhiên mở mắt, để lộ ánh mắt hung ác mà bá đạo!

Đường nhị lão gia khẽ thở dài một tiếng, cành mai trong tay đột nhiên biến thành màu đỏ như máu.

Chấp Tán Quỷ nắm chặt lấy chuôi dù, bước lên trước một bước.

“Mộ Vũ, lui lại!” Đại gia trưởng cao giọng quát, Chấp Tán Quỷ lập tức ngừng chân, không tiếp tục ra tay. Đại gia trưởng và Đường nhị lão gia lướt qua người nhau, khi hai người hạ xuống, trong tay đại gia trưởng đã không còn thanh kiếm.

Kiếm cắm trên lồng ngực Đường nhị lão gia.

“Nếu bàn về thuật giết người, thế gian này không có ai sánh được với ngươi.” Đường nhị lão gia cười khổ một tiếng.

Đại gia trưởng nhìn cành hoa mai trên mặt đất, lau vết máu trên gương mặt, cũng cười khổ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tuyết Lạc Nhất Chi Mai.”

“Trên đường xuống hoàng tuyền, ta sẽ dừng chân một chút, đừng để ta đợi quá lâu.”

Chấp Tán Quỷ đi tới, rút thanh trường kiếm trên lồng ngực Đường nhị lão gia ra rồi đi tới bên cạnh đại gia trưởng, hạ giọng hỏi: “Vừa rồi ngài có thể tránh được, hắn là Đường nhị lão gia, chắc chắn trên cành mai của hắn có kịch độc.”

Đại gia trưởng gật đầu: “Thế nhưng vừa rồi là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn.”

Chấp Tán Quỷ cắm thanh trường kiếm vào trong vỏ kiếm của đại gia trưởng: “Chúng ta về Ám Hà, lập tức bảo dược sư tốt nhất của Mộ gia chữa trị cho ngài.”

“Không thể về Ám Hà.” Đại gia trưởng đặt tay lên vai Chấp Tán Quỷ: “Tới Tiễn Đường thành, tìm một người tên là Bạch Hạc Hoài.

Chấp Tán Quỷ do dự trong chốc lát: “Đại gia trưởng cảm thấy nếu các nhà biết ngài thụ thương...”

“Bọn họ đợi rất lâu rồi.” Đại gia trưởng giơ tay điểm trước ngực vài cái, sau đó chậm rãi đi về phía trước: “Tìm được Bạch Hạc Hoài rồi, chúng ta đi về phía bắc.”

“Đi về phía bắc? Tới đâu?” Chấp Tán Quỷ hỏi.

“Về nhà.” Đại gia trưởng trầm giọng nói.

“Về nhà!” Bàn tay cầm dù của Chấp Tán Quỷ đột nhiên run rẩy.

“Đúng, về nhà. Ở đó, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp người mà ngươi muốn gặp nhất.” Đại gia trưởng quay đầu lại, nhìn hắn một thoáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play