Đằng Dĩnh Chi đang ngồi ngơ ngác lơ đễnh gắp bánh bao trên đĩa. Đằng Tùng cau mày liếc mắt quát một câu "Ăn cho đàng hoàng."
Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng trong lòng Đằng Dĩnh Chi bỗng thấy khó chịu, một chút bướng bỉnh liền trỗi dậy. Cậu to gan đá nhẹ vào chân anh dưới bàn, rồi cũng không thèm nhìn xem anh trai phản ứng thế nào, vội cúi đầu nhét bánh bao thật nhanh vào miệng.
“Cháu ăn từ từ thôi, ai cướp của cháu đâu mà vội” Ông cụ Đằng thấy cậu ăn từng miếng lớn như vậy nên sợ cậu bị nghẹn liền vẫy tay bảo người mang bát canh ra.
Đằng Dĩnh Chi lên tiếng méc “Đại ca bảo cháu ăn nhanh lên.”
Đằng Tùng chỉ lắc đầu bất lực, không buồn để ý đến cậu.
Biết rõ bên ngoài có người đang đợi nhưng ba người trong phòng không ai vội vàng, họ vẫn ăn sáng với tốc độ bình thường. Sau khi ăn xong, ông cụ Đằng lại chậm rãi uống một tách trà, rồi mới bế con mèo mướp dưới chân lên đi ra ngoài.
Thật ra ông cụ cũng không muốn làm dáng gì cho ra vẻ người lớn, mà là vì cứ nhìn thấy đứa con trai ngốc nghếch của mình, trong lòng ông lại bực bội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT