Đằng Dĩnh Chi nhận ra anh đang tức giận nên càng trở nên nhút nhát hơn. Cả buổi sáng cậu đều rất ngoan ngoãn, thậm chí trong bữa sáng khi Đằng Tùng chưa ăn xong, cậu cũng không dám ngừng, chỉ cúi đầu chăm chú ăn tiếp.
Ánh mắt của Đằng Tùng thỉnh thoảng lướt qua cậu, thấy cậu căng thẳng, đôi mắt đen láy chuyển động không ngừng nhưng không dám ngẩng lên, trong lòng anh cảm thấy buồn cười.
Giờ thì biết sợ rồi, tối qua nắm chặt khăn tắm cũng không thấy nhút nhát như giờ.
Suốt bữa sáng, trong nhà ăn yên tĩnh lạ thường. Đằng Tùng không nói một lời, còn Đằng Dĩnh Chi thì cảm thấy tội lỗi như một tên ăn trộm.
Mãi đến khi Đằng Tùng ăn xong và lên lầu thay đồ, Đằng Dĩnh Chi mới đặt chiếc bánh đậu xanh đã ăn dở xuống, ôm bụng thở phào ngồi phịch xuống ghế.
Cậu sắp ói tới nơi rồi!
Nhà bếp đã nấu sẵn canh giải rượu cho cậu, Đằng Dĩnh Chi nghỉ ngơi một lúc lâu mới uống hết phần canh còn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play