Chương 7

“Túi thơm quả thật do bản Tướng nhặt, chẳng qua là bản Tướng không muốn kinh động đến đội ngũ đang diễu hành nên định ngày khác sẽ trả cho Quận chúa. Nếu quận chúa đã đến đây, túi thơm này...”

Vừa nói, Vân Đình vừa lấy túi thơm từ trong ngực ra, lưu luyến không nỡ mà vuốt vuốt mấy cái, sau đó mới đưa cho Tần Nam Tinh, “Vật về chủ cũ.”

Không hề đề cập đến chuyện chén trà.

Tần Nam Tinh không nhận túi thơm, chỉ tươi cười nhìn Vân Đình, nhất là khi nàng thấy cục u nho nhỏ trên trán hắn, từ khóe mắt đến chân mày đều cong cong ý cười, đây hẳn là chỗ mà hôm qua bị chén trà đập trúng,  “Túi thơm này xem như quà tạ lỗi, tặng cho Tướng quân có được không?”

"Tạ lỗi?" Vân Đình vừa nghe nàng nói không muốn nhận lại túi thơm, phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng cất lại trong ngực.

Dẫu sao kiếp trước, cả đời hắn cũng không có được vật gì bên người nàng.

Đời này, mới vừa sống lại có mấy ngày đã có thể cùng nàng nói nhiều lời như vậy, còn nhận được túi thơm bên người của nàng, có túi thơm Chi tử hương bầu bạn bên cạnh, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng hắn cũng không biết nàng muốn bồi thường cái gì, trong đôi mắt toàn là mờ mịt.

Tần Nam Tinh biết Vân Đình là một tên đầu gỗ, giải thích: “Ta dùng chén trà ném trúng tướng quân, trên trán nổi lên một cục u, cái túi thơm này là quà tạ lỗi, tướng quân cảm thấy thua thiệt sao?”

"Không thua thiệt, không thua thiệt, một chút cũng không thua thiệt!" Vân Đình không chút do dự lắc đầu.

Cho dù đầu bị đập trúng đến nổi mấy cục u, hắn cũng sẽ không cảm thấy mình bị thua thiệt trong tay nàng, ngược lại còn có cảm giác như mình được ăn mật.

Sau khi nghe Vân Đình trả lời, Tần Nam Tinh hài lòng nói: “Ta tặng Tướng quân quà tạ lỗi, có phải Tướng quân cũng nên nhận lỗi với ta không?”

“Hả?”

Vân Đình trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, tại sao hắn cũng phải nhận lỗi?

"Hả cái gì, lần trước ở phủ Thượng thư Tướng quân sờ ngực ta, không nên xin lỗi sao?" Tần Nam Tinh chính nghĩa lẫm liệt hỏi.

"Nên, nên nên nên, nàng muốn cái gì ta cũng cho nàng." Vân Đình sợ nàng không vui, môi mỏng khẽ mím chặt, thận trọng nhìn Tần Nam Tinh.

Hắn hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này tặng nàng, chỉ mong đổi lại được nét mặt nàng tươi cười mà thôi.

"Ta tặng cho Tướng quân túi thơm bên người, vậy Tướng quân cũng tặng lại cho ta đồ vật bên người của Tướng quân đi. Cái này gọi là trả lễ, có đúng không?" Tần Nam Tinh nhìn chằm chằm ngọc bội hắn đeo bên hông, ánh mắt tỏ ý rất rõ ràng.

Vân Đình đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong mắt nàng, lập tức cởi ngọc bội xuống, “Đúng!”

Nàng nói cái gì cũng đúng.

Vân Đình hoàn toàn không ý thức được, trao đổi vật bên người là có ý gì.

Tần Nam Tinh hài lòng dịu dàng vuốt ve ngọc bội Dương chi, rất tốt, nhiệm vụ trao đổi tín vật đính ước đã hoàn thành.

Bước kế tiếp là đưa thư tình, Tần Nam Tinh rũ mi như có điều suy nghĩ.

Lúc này, bên ngoài sảnh.

Vẻ mặt hai nha hoàn Tần Nam Tinh mang tới không chút biểu tình nghe động tĩnh bên trong. Các nàng đối với kỹ thuật trêu ghẹo nam nhân thành thạo của Quận chúa nhà mình có chút nói không nên lời song cũng cảm thấy bình thường.

Ngược lại Phất Tô không nhịn được nhìn các nàng: “Các ngươi không thấy Quận chúa cùng với Tướng quân… sắp ôm nhau luôn rồi sao, sao lại không sốt ruột?”

Vậy mà lại có nha hoàn không lo lắng chủ tử nhà mình bị nam nhân chiếm tiện nghi cơ đấy.

Chẳng lẽ hai nha hoàn này không phải là nha hoàn chính thức bên người Bình Quân quận chúa, bọn họ chỉ muốn giày vò quận chúa nên mới mong thấy Quận chúa bị nam nhân vũ nhục ư?

Ngay lúc trong đầu Phất Tô còn đang diễn mấy vở kịch, Thanh Loan đã nghiêm nghị trả lời: "Nếu chủ tử không gọi, chứng minh không có việc gì, không nên quấy nhiễu." Bộ dáng hoàn toàn xứng với xuất thân nha hoàn chính thống.

“Vả lại, Đại tướng quân là người chính trực, quang minh lỗi lạc, nên sẽ không khi dễ Quận chúa của chúng ta.”

“Chẳng lẽ thị vệ Phất Tô không tin Đại tướng quân của các người sao?”

Chỉ bằng mấy câu nói đã làm Phất Tô nghẹn giọng nói không nên lời.

Hắn sao có thể trả lời, vì dù trả lời cái gì cũng sẽ không đúng.

Cho đến khi Tần Nam Tinh bước ra, mặt Phất Tô vẫn giữ nguyên trạng thái sóng yên biển lặng… cứng đờ. Hắn cảm thấy, nha hoàn của Bình Quân quận chúa đã lợi hại như vậy, Quận chúa nhất định còn lợi hại hơn.

Bây giờ vẫn còn chưa cùng Tướng quân có cái gì mà tướng quân đã bị xơi sạch không còn manh giáp. Ngày sau nếu nàng gả cho Tướng quân, trở thành nữ chủ nhân của bọn họ, ôi chao…

Phất Tô đang run rẩy, đột nhiên nở nụ cười nịnh nọt Tần Nam Tinh, “Quận chúa đã ra rồi sao, có cần thuộc hạ đưa Quận chúa về phủ không?”

“Làm phiền ngươi rồi.”

Tần Nam Tinh dứt lời sau đó khẽ vuốt hai bên tóc mai, đôi mắt kiều mị hơi cong, nhìn về phía Vân Đình đang đứng ở cửa, cười đến hoạt sắc sinh hương*, “Đại tướng quân, lần sau gặp lại.”

“Lần sau… gặp lại.”

Vân Đình bị nụ cười của nàng đánh trúng tim, ngơ ngác trả lời.

Ngay cả việc Tần Nam Tinh làm thế nào nhét một bức thư vào tay áo hắn, hắn cũng không có thời gian phản ứng, bên tai chỉ có giọng nói trong veo êm ái của nàng.

“Chờ ta đi rồi hãy xem nha.”

Rõ ràng là giọng nói trong veo nhưng khi rơi vào tai Vân Đình lại biến thành âm thanh có tính mê hoặc cực mạnh.

Sau đó Tần Nam Tinh nhìn về phía Phất Tô, “Đưa bản Quận chúa ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Phất Tô thấy ánh mắt Tướng quân nhà mình đờ đẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đang thời khắc mấu chốt mà tướng quân lại bỏ qua cơ hội như thế này, ngài nhìn bức thư phát ngốc làm gì chứ, chẳng phải lúc này nên tự mình đưa Quận chúa ra cửa sao?

Không nghĩ tới, Phất Tô vừa đưa Tần Nam Tinh ra khỏi cửa, hắn còn chưa kịp vào trong thì đã nghe được tiếng loảng xoảng truyền tới từ đại sảnh, không biết đã làm bể bao nhiêu cái bình hoa nữa.

Tướng quân đang tức giận sao?

Ai ngờ, ngay sau đó, đại sảnh lại truyền tới tiếng cười điên cuồng.

Phất Tô bị dọa sợ dừng bước chân, Tướng quân của bọn họ không phải bị điên rồi chứ.

Vân Đình thật sự muốn phát điên tới nơi rồi, bởi vì tiểu cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm lại viết thơ tình cho hắn!

Nàng thật sự có ý này sao?

Phải không?

Phải không! ! ! !

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

“Tâm nàng duyệt ta, ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha.”

Phất Tô ngoáy ngoáy lỗ tai, yên lặng cảm thán: “E là Tướng quân bị điên thật rồi...”

Tần Nam Tinh không hề biết việc mình chỉ để lại cho Vân Đình một bức thư đã khiến hắn mừng như điên, sau khi hồi phủ nàng liền bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch truy phu.

Chẳng qua khi nàng còn chưa nghĩ xong kế hoạch thì đã có kẻ chạy đến tìm chết.

Hiện tại đã qua vài ngày kể từ cái lần đi cưỡng ép trao đổi tính vật đính ước cùng Vân Đình.

Lúc Tần Nam Tinh đang nghiêng người dựa trên giường La hán, lười biếng chơi đùa khối ngọc bội khắc tục danh của Vân Đình trên tay, quản gia của vương phủ đến bẩm báo: “Quận chúa, Tống thượng thư mang theo phu nhân tới thăm, Vương gia mời người tới đại sảnh.”

Tần Nam Tinh lập tức sửa lại trâm cài tóc, giọng nói thanh nhã dễ nghe lại lộ ra chút sắc bén: “Lần trước bản Quận chúa còn chưa hả giận, vậy mà lần này bọn họ còn dám tự đưa tới cửa.”

Quản gia lo lắng: “Bọn họ có vẻ tức giận lắm, Quận chúa cũng phải cẩn thận.”

"Người cần phải cẩn thận nên là bọn họ mới đúng." Tần Nam Tinh cười lạnh trả lời, sau đó hai ba bước đi rời khỏi viện, chạy thẳng tới đại sảnh. 

Mắt thấy một nhà ba người đang ở bên trong sảnh uống trà, nàng khẽ nhấc ống tay áo thêu hoa Chi tử, hai tay vòng lại trước ngực, nhàn nhã nói: “Ba vị thật đúng là tự xem mình như khách quý.”

"Quận chúa, con tới rồi, mau ngồi xuống, cả nhà Tống đại nhân tới đây để thương lượng chuyện hôn sự." Ngồi ở chủ vị, bên cạnh Hoài An vương Tần Thương, Liễu Phiêu Diêu cười cười tiến lên kéo tay Tần Nam Tinh .

Nhìn bụng bà ta hơi nhô lên, Tần Nam Tinh vốn định hất tay bà ra nhưng ngừng một lát, rồi cầm ngược lại cổ tay bà: “Thương lượng hôn sự ạ?”

Hàng mi dài cong cong khẽ nhấc lên, nàng cười mà không cười nhìn Liễu Phiêu Diêu nói: "Hôn sự của ai? Của người sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play