Chương 4

Đường phố huyên náo nhưng dân chúng đã tự động tách ra đứng hai bên đường, chừa ra một con đường lớn ở giữa cho tướng sĩ diễu hành.

“Quận chúa, tới rồi tới rồi!”

Tầng hai trà lâu, Tần Nam Tinh đang ngồi ở cạnh cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy con đường mà đại quân sẽ đi qua.

Lúc nghe được giọng nói phấn khích của nha hoàn, nàng lập tức thả chung trà trên tay xuống vén màn trúc lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống phía dưới, hàng mi dài nhẹ cong cong.

Dưới lầu, dễ thấy nhất chính là nam nhân cưỡi trên lưng con ngựa Đạp Tuyết quý hiếm đang được tướng sĩ vây quanh. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh tím, khác hoàn toàn với khôi giáp mà tướng sĩ đang mặc. Tóc đen như mực được cố định lại bằng ngọc quan, khiến vầng trán ưu mỹ trắng nõn lộ ra, dung mạo vẫn đẹp tựa tranh vẽ như xưa.

Cưỡi ngựa bắn cung, phong độ không ai sánh bằng.

Rõ ràng là võ tướng, nhưng trên người hắn lại tồn tại khí chất ôn nhã văn tĩnh. Người nam nhân có hình dung phức tạp như vậy lại là Chiến thần của Vĩnh Chu, là niềm kiêu hãnh của dân chúng.

“Oa, Vân đại tướng quân thật là tuấn tú!”

“Có người ném hoa cho Vân đại tướng quân kìa!”

“Còn có người ném cả khăn tay nữa, các nàng không dè dặt quá rồi!”

Bên tai Tần Nam Tinh là giọng nói ríu rít của hai tiểu nha hoàn, nàng vốn đang cực kỳ hứng thú thưởng thức dung mạo tuấn tú của người nào đó, nhưng hiện tại sau khi nghe những lời này thì lòng ghen tức của nàng lại sắp trào ra.

Môi đỏ khẽ mở, lành lạnh nói: “Dè dặt có ích lợi gì?”

Dè dặt có thể bắt phu quân về tay sao?

Không nghĩ tới Quận chúa nhà mình lại đột nhiên nổi giận, Thanh Tước cùng Thanh Loan hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó Thanh Tước thận trọng nói: “Quận chúa, người tức giận sao?”

"Bản quận chúa tức giận cái gì?" Tần Nam Tinh nhàn nhã ngước mắt, đôi mắt đào hoa giương lên nhìn các nàng, “Bản quận chúa chỉ muốn nói là các nàng làm không sai. Tại sao nữ tử bắt buộc phải dè dặt, dân tình Vĩnh Chu ta đã sớm cởi mở, nữ tử cũng giống như nam tử có thể tự do lựa chọn phu quân của mình.”

Thanh Tước vội vàng trả lời: “Vâng vâng vâng, Quận chúa nói rất đúng.”

“Còn không đem túi thơm bản Quận chúa chuẩn bị tới đây.”

Tay nàng khẽ giơ lên, bàn tay trắng nõn như ngọc vô cùng mềm mại, dưới ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, dường như đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Đưa túi thơm nặng trĩu cho quận chúa, Thanh Tước nhỏ giọng nói: “Quận chúa, người muốn lấy túi thơm này để làm. . .”

Lời còn chưa dứt.

Nàng đã thấy Quận chúa nhà nàng, nhấc tay ngọc lên, ném túi thơm xuống dưới.

Ôi chao! Với trọng lượng của cái túi thơm này ai xui xẻo bị nó rơi trúng, ít nhất cũng phải bị thương nhẹ.

Tần Nam Tinh cũng mặc kệ điều này, mục tiêu của nàng chính là Vân Đình, túi thơm đương nhiên cũng là ném cho Vân Đình.

“Quận chúa?”

Thanh Tước kêu lên một tiếng, vật riêng tư của Quận chúa sao có thể rơi vào tay của người khác được.

Tần Nam Tinh vô tội nhìn các nàng: “Tay trơn.”

Hai tiểu nha hoàn, "..." Các nàng vội vã đi xuống dưới lầu tìm kiếm.

Mà lúc này Tần Nam Tinh lại vén rèm trúc lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Vân Đình phía dưới.

Vân Đình đang diễu hành trên đường nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt ai đó từ trên lầu nhìn mình chằm chằm, vừa định ngẩng đầu lên xem xét, hắn đã cảm thấy có một trận kình phong từ trên trời hạ xuống.

Tay nhanh hơn mắt bắt lấy đồ vật, cuối cùng đập vào mắt hắn là một cái túi thơm được thêu vô cùng tinh xảo, theo bản năng ngước mắt nhìn lên lần nữa, Vân Đình lại bất ngờ đối mặt với tiểu cô nương mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Vừa nhìn một cái Vân Đình đã không cách nào dời mắt, hắn cứ vậy mà ngơ ngác nhìn tiểu cô nương nhà mình.

Tiểu cô nương lúc không ăn diện đã đẹp, sau khi ăn diện lại càng đẹp hơn ngày thường.

Eo nhỏ ngực to, đẹp tựa tiên nữ.

Nhất là thời điểm cặp mắt đào hoa long lanh kia nhìn hắn, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, đã có thể khiến cho Vân Đình nhìn đến ngây ngốc.

Hắn phải đè thật chặt sự cuồng nhiệt đang dâng tràn trong tim mới có thể không để mất thể diện trước nhiều người như vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn không chớp mắt.

Vốn là Đại tướng quân ấm áp nhã nhặn như trăng sáng, trong nháy mắt đã biến thành một si hán*.

*Si hán: là một người say mê hay ám ảnh bởi một thứ gì đó, cũng có thể hiểu là một người chân thành hoặc là một người ngốc. (Theo baidu. com)

Tần Nam Tinh là người duy nhất thấy được biến hóa trong ánh mắt Vân Đình.

Cái tên ngốc này!

Tần Nam Tinh  hờn dỗi trong lòng, lại nhớ đến chuyện vừa rồi hắn được các cô nương vây quanh ném hoa ném khăn, sắc mặt nàng lạnh xuống, hừ nhẹ, phải dạy dỗ hắn một trận, ai bảo hắn dám nhận đồ của người khác!

Thấy cái túi thơm bị hắn đưa tay bắt được, đôi mắt xinh đẹp của Tần Nam Tinh lưu chuyển, có cách rồi!

Ngay sau đó nàng nhìn hắn nhẹ nhàng cười cười, thấy hắn sững người, nàng liền tiện tay cầm chung trà nhắm ngay mặt Vân Đình ném xuống.

Chính gương mặt này câu dẫn người khác!

Bên kia, Vân Đình vẫn đang ngơ ngác nhìn nàng cười với mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Ui da…”

Chung trà đập trúng phóc vào trán hắn.

Trong nháy mắt, vầng trán trắng nõn như ngọc đã nổi lên một cục u nhỏ.

Môi đỏ mọng của Tần Nam Tinh khẽ mấp máy, không tiếng động nói với hắn: Đáng đời.

Nàng như vậy khiến Vân Đình đau đầu đồng thời lại khiến hắn cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Vân Đình lớn tiếng gào khóc trong lòng, Tiểu Tinh nhi nói chuyện với hắn, đúng không, là nói chuyện với hắn đúng không, nàng còn tặng hắn thêm một tín vật đính ước khác nữa, Tiểu Tinh nhi chắc là không phải bị sắc đẹp của hắn mê hoặc rồi chứ!

Đang lúc Vân Đình vẫn còn suy nghĩ lung tung, thân vệ bên người hắn đã hô to.

“Tướng quân, ngài không sao chứ?”

“Mau, có thích khách.”

Túi thơm nhỏ lúc nãy bị ống tay áo Vân Đình che khuất, nên bọn họ không phát hiện có gì không ổn, nhưng lần này vật bị ném tới là một chén trà lớn như vậy, bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy nên vội vàng xông tới, vây xung quanh Vân Đình.

"Nhanh! Ám khí được phóng ra từ phía trà lâu, đi lục soát xem ai dám vô lễ với Tướng quân của chúng ta như vậy!" Phó tướng Sở Hiển Du hạ lệnh đâu vào đấy.

Nhưng Vân Đình lại lắc đầu, “Không sao, có thể là người ta chỉ vô tình làm rớt, đừng để dân chúng náo động, đem cái chung trà đó tới cho ta.”

Chung trà mặc dù đập trúng đầu Vân Đình nhưng lại bị Sở Hiển Du bên cạnh bắt lấy. Sau đó Sở Hiển Du chính mắt nhìn thấy Đại tướng quân từ trước đến giờ chưa từng chịu thiệt của bọn họ lần này không những chịu thiệt, mà còn cầm ám khí đã đập vào đầu hắn lên, thận trọng ôm trong ngực, dùng ống tay áo lau chùi, thần sắc tựa như thứ đang cầm trên tay là bảo bối cực kỳ trân quý vậy.

Sở Hiển Du nhìn mà mắt cũng cay cay.

Đây còn là Đại tướng quân anh minh thần vũ của bọn họ sao?

Vân Đình không quan tâm người ngoài nghĩ thế nào về hắn, nhưng cho dù đội ngũ đã đi thật xa, hắn vẫn muốn quay đầu lại nhìn cái người yêu kiều đứng trên trà lâu kia.

Thời điểm Tiểu Tinh nhi làm việc xấu với hắn cũng vô cùng đáng yêu!

Tần Nam Tinh không nhìn thấy được hành động làm người ta nổi da gà này của Vân Đình, nàng chỉ đang nhìn theo bóng lưng hắn mà suy nghĩ, lúc nào đến phủ hắn đòi túi thơm mới thỏa đáng.

“Quận chúa, không xong rồi, không tìm thấy túi thơm đâu cả.”

Chờ đám người ở phía dưới giải tán, hai tiểu nha hoàn vẫn không tìm được túi thơm của Quận chúa nhà các nàng, phải biết rằng, trên cái túi thơm đó có thêu khuê danh của Quận chúa, nếu bị người xấu lấy được rồi thổi phồng chuyện này lên thì phải làm sao đây?

Thấy các nàng khẩn trương đến mồ hôi đầy mặt, Tần Nam Tinh cầm khăn tay tự mình lau cho các nàng, mi mắt cong cong nói: “Các ngươi khẩn trương cái gì, yên tâm, bản Quận chúa biết túi thơm ở đâu, sẽ đi đòi lại.”

Hai người Thanh Tước Thanh Loan bối rối, sao ý của những lời này lại giống như Quận chúa cố ý ném túi thơm đi nhỉ?

Ở bên ngoài, âm thanh hoan hô cung nghênh Chiến thần tướng quân khải hoàn đã ngày càng xa.

Tần Nam Tinh lúc này mới mang hai tiểu nha hoàn rời đi từ cửa sau trà lâu, vừa lên xe ngựa, Tần Nam Tinh liền phân phó phu xe: “Đi đường tắt, chặn đại quân khải hoàn lại.”

“Quận chúa, người rốt cuộc là muốn làm gì?”

Hai tiểu nha hoàn nghĩ không ra hành động của quận chúa nhà mình là có ý gì, sốt ruột muốn chết.

Làm sao có thể ngăn cản đại quân khải hoàn chứ, nếu Hoàng thượng trách tội xuống, cho dù là Vương gia, cũng không bảo vệ được Quận chúa.

Tần Nam Tinh khẽ vuốt vài sợi tóc mai trên trán, ngón tay cùng bộ diêu bằng ngọc khắc hoa đào trên tóc tôn nhau lên vô cùng đẹp mắt, nàng cong môi cười, lời nói thong thả mà chắc chắn: "Dĩ nhiên là đi đòi lại túi thơm của ta.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play