Ứng Ly dừng bước, nói khẽ: "Tôi đi đón... bạn cùng phòng."
Hai chữ cuối cùng nói rất nhẹ, dường như có chút không chắc chắn, Thân Thu còn chưa nghe rõ thì cậu ấy đã đi rồi.
Quán KTV này cách trường không xa, nhưng Ứng Ly chưa từng đến, cậu dựa vào định vị để tìm đường. Dừng lại trước cổng, ngước mắt lên, trong tầm mắt hiện ra một chàng trai đang dựa vào cây cột màu vàng ở cửa.
Là Ôn Nặc.
Làn da trắng mịn dưới mắt cậu nhuốm màu đỏ nhàn nhạt, hàng mi dài và dày, cụp xuống, đôi môi đỏ mọng.
Ứng Ly cất ô, đi tới: "Ôn Nặc."
Ôn Nặc ngẩng lên, nhưng phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy một đường cằm sắc nét, vội vàng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên, một gương mặt điển trai cực kỳ thu hút liền hiện ra trước mắt.
Gương mặt chàng trai có đường nét sâu và lạnh lùng, con ngươi đen như mực, hốc mắt sâu, thoạt nhìn dễ tạo cho người ta cảm giác hung dữ, môi nhạt màu, mỏng hơn môi cậu một chút... là kiểu đẹp trai sắc sảo.
Hơn nữa, Ứng Ly cao hơn cậu rất nhiều, ước chừng phải cao trên mét chín.
Ôn Nặc cảm thấy mình ngẩn người mất hai ba giây mới tìm lại được giọng nói: "Cậu... cậu đến rồi."
Ứng Ly: "Ừ."
Chết tiệt, hóa ra bạn cùng phòng của cậu ấy đẹp trai như vậy?! Không hổ danh là hot boy toàn trường, đúng là có điểm đặc biệt.
Ôn Nặc lúng túng nghĩ, nếu cậu không phải là trai thẳng, e rằng đã cong ngay tại chỗ rồi.
Ký túc xá đối với Ôn Nặc chẳng khác gì đồ trang trí, cậu luôn sống trong căn hộ bên ngoài trường, chỉ thỉnh thoảng mới quay lại lấy đồ vẽ, về cơ bản mỗi lần đều tránh mặt bạn cùng phòng, đến nỗi chẳng nhớ mặt Ứng Ly, ngay cả WeChat của Ứng Ly cũng là cậu add từ nhóm chat ký túc xá.
Đúng vậy, mối quan hệ của hai người xa lạ và gượng gạo đến vậy.
"Đi thôi," Ứng Ly lại mở ô, nghiêng đầu hỏi cậu: "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
Ôn Nặc ngẩn người, đọc địa chỉ, cũng ở gần đây.
Vì Ôn Nặc quen sống khép kín nên từ lúc nhập học đã thuê một căn hộ cao cấp gần trường.
Nói xong câu đó lại im bặt.
Ôn Nặc cúi đầu, xấu hổ muốn độn thổ, a a a a a, ai hiểu chứ, ai mà gặp "bạn trai" của mình lại không quen biết như vậy chứ!
Ôn Nặc cắn răng, cố nén cơn nóng bừng trên mặt, dè dặt mở lời: "Ứng Ly, hay là chúng ta..."
Ứng Ly cúi đầu nhìn cậu, nhưng chỉ có thể thấy đỉnh đầu nhỏ xinh của Ôn Nặc.
Hai chữ "chia tay" còn chưa kịp nói ra, một chiếc xe hơi màu đen lao tới, tốc độ không giảm lao vun vút qua người hai người, bên cạnh là một vũng nước mưa không nông.
Đoạn đường dành cho người đi bộ này hẹp, không thể né tránh, cổ tay Ôn Nặc nóng lên, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, một bóng người cao lớn che khuất cậu hoàn toàn, nước bẩn bắn lên dính hết vào ống quần Ứng Ly, để lại vết bẩn rõ ràng trên chiếc quần dài màu xám.
Ôn Nặc sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng.
Ứng Ly chỉ thản nhiên buông tay đang nắm lấy cổ tay Ôn Nặc, trên mặt không chút biểu cảm: "Không bị bắn bẩn chứ?"
"Không," Ôn Nặc lắc đầu, do dự nhìn ống quần của bạn cùng phòng: "Cậu..."
"Tôi không sao, về giặt là được."
Ôn Nặc ồ một tiếng, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với tâm trạng phức tạp.
Hỏng rồi... Câu nói khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để nói ra đã bị cắt ngang, bây giờ lại vừa được bạn cùng phòng ga lăng chăm sóc, Ôn Nặc dù thế nào cũng không thể thốt ra lời "chia tay" vừa đến miệng.
Ôn Nặc liếc nhìn cậu ấy.
Sống mũi chàng trai cao thẳng, làn da trắng lạnh không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nếp gấp mí mắt hẹp và dài, như được khắc bằng một con dao sắc bén, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, trông vô cùng cấm dục, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến dòng suối băng tan trên núi cao.