Cả đêm hôm đó Tô Mộc Hề đều cảm thấy có chút bay bổng, 200 triệu đó, nhiều tiền như vậy, cô cũng chỉ từng thấy trong sách vở, chứ chưa bao giờ dám nghĩ tới. Trong đầu của cô đều lơ lửng mấy con số không, thật nhiều số không.
Sau đó Ôn Tu Viễn cũng đi ra thư phòng, tham gia cùng mọi người.
Ôn Tu Viễn ngồi giữa một đám nhóc, liền cảm thấy mình cũng trẻ ra không ít, khuôn mặt trẻ tuổi và nụ cười phóng khoáng như vậy đã sớm xa vời với anh ấy, thậm chí anh ấy cũng đã sắp quên mất tâm hồn đơn thuần mà đơn giản khi theo đuổi ước mơ ban đầu, chỉ vì theo đuổi ước mơ, không phải vì tiền bạc, giống như bọn họ ngày hôm nay.
Mọi người đều uống rất nhiều, không còn thận trọng như lúc mới tới, trò chuyện rất high, không biết là ai khởi đầu, mà bắt đầu gọi Ôn Tu Viễn là người anh em, anh ấy cũng chỉ cười híp mắt cười.
Lúc kết thúc cũng đã muộn, Ôn Tu Viễn sắp xếp xe đưa mọi người về, Tô Mộc Hề phải về nhà, hướng đi khác với mọi người, nên Thì Phỉ ném hành lý cho Chu Chính, bản thân bắt taxi với Tô Mộc Hề.
Xe taxi chỉ có thể đi tới bên ngoài tiểu khu, nên Tô Mộc Hề bảo Thì Phỉ đi về thẳng, nhưng anh lại càng muốn đưa cô tới dưới nhà. Gần một tuần không gặp nhau, bây giờ chỉ hận không muốn chia cách.
Bọn họ tay nắm tay, bước từng bước chậm rãi, đi tới dưới nhà Tô Mộc Hề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT