Thì Phỉ giống như đang nằm mơ, rồi chợt tỉnh giấc, nhìn bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại phát hiện trên giường đối diện có một người đang nằm.
  Thấy rõ là Tô Mộc Hề, anh đột nhiên cảm thấy rất an tâm. Cô là bởi vì lo lắng cho anh, nên cả đêm không rời đi.
  Thì Phỉ chống cằm nghiêm túc nhìn cô, hàng lông mày thanh tú dài mảnh, giống như lá liễu, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ xinh gợi cho anh nhớ đến một bài thơ: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí [1].
  [1] Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí (天然去雕饰, 清水出芙蓉): đẹp tự nhiên thanh khiết, mà không nhờ đến trang điểm.
  Cô dường như ngủ không quá thoải mái, nằm nghiêng, người cuộn tròn một chỗ, anh muốn đi tới ôm cô đến chiếc giường của anh để cho cô ngủ thoải mái hơn, nhưng thấy cô động đậy, Thì Phỉ lại vội vàng nằm xuống, nhắm chặt mắt lại.
  Tô Mộc Hề mặc nguyên quần áo mà ngủ, lại nằm trên giường của Chu Chính, nên cô ngủ rất không thoải mái, cả đêm đều cùng một tư thế, tỉnh dậy cảm thấy toàn thân cứng đờ. Cô đứng dậy đi chân trần, duỗi tay lưng, lại cử động cổ và cổ tay.
  Người đối diện vẫn còn đang ngủ, cô nhìn thời gian, rồi quyết định ra ngoài làm bữa sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play