Sau khi tôi và Giản Chu tỉnh dậy, cả hai không ngủ lại. Giản Chu bắt đầu kể cho tôi nghe về những kỷ niệm thuở thiếu thời của Công chúa Hoa Dương và anh, cùng vô số chuyện mà tôi không nhớ.
Tôi lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng tò mò hỏi đôi câu. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ có ngọn đèn dẫn hồn le lói chiếu sáng, tôi nhìn thấy sự hân hoan, phấn khởi trên khuôn mặt của Giản Chu. Bỗng chốc tôi nhận ra, thực ra Giản Chu cũng có lúc trẻ trung, đầy sức sống và hồn nhiên như một đứa trẻ. Rốt cuộc, khi anh ta qua đời, anh ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Trời dần sáng, nhưng tôi lại không biết mình nên đi đâu. Tôi không thể trở về â.m p.h.ủ, cũng không thể quay lại nhà.
“Chúng ta hãy cùng đi tìm sự thật,” ánh mắt của Giản Chu nhìn tôi chăm chú, giọng nói của anh ta đầy quyết tâm.
Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi dường như là Giang Nguyệt, là Công chúa Hoa Dương, nhưng cũng dường như không phải.
Thật buồn cười, sau khi chec, tôi lại không biết mình là ai nữa.
Tôi cúi đầu, bắt đầu bấu lấy tay mình trong vô thức: “Tìm kiếm sự thật gì chứ? Anh biết mà, tôi chẳng nhớ gì cả.”
“Tôi không có những ký ức đó.” Tôi ngẩng đầu nhìn Giản Chu. “Giản Chu, tôi không biết mình là ai nữa. Tôi là Lâm Giang Nguyệt hay là Công chúa Hoa Dương?”
Giản Chu rõ ràng không ngờ tôi lại hỏi như vậy. Anh im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói: “Cả hai đều là em.”
“Ý anh là gì?”
“Em chính là họ, họ chính là em. Em là Lâm Giang Nguyệt duy nhất, cũng là Công chúa Hoa Dương duy nhất. Ở thời Khang Bình, em là Công chúa Hoa Dương cao quý. Ở thế kỷ 21, em là Lâm Giang Nguyệt tuyệt vời nhất. Em luôn là chính mình, chỉ là thân phận khác nhau mà thôi.
“Nếu em không muốn đi cùng anh, anh sẽ không ép em. Anh sẽ giúp em tìm cách trở về â.m p.h.ủ.”
Tôi do dự, không biết phải làm thế nào. Nên đi cùng Giản Chu để tìm ra sự thật mà anh ta nói, hay nên tìm cách quay lại â.m p.h.ủ?
Tôi bước vài bước về phía trước, rồi quay lại nhìn Giản Chu vẫn đứng yên tại chỗ, tôi cười nói: “Sao còn đứng đó? Không phải anh nói muốn đi tìm sự thật sao?”
Nếu chúng tôi có thể vén màn bí mật về sự sụp đổ của Vũ Quốc, thì đây có thể coi là món quà của Lâm Giang Nguyệt năm trăm năm sau dành cho Giang Nguyệt của năm trăm năm trước, để an ủi linh hồn của Công chúa Hoa Dương đã hy sinh vì đất nước.
Giản Chu thoáng ngạc nhiên, vẫn đứng đó ngẩn ngơ.
Tôi vẫy tay gọi anh: “Nhanh lên nào, chúng ta phải tranh thủ thời gian để tìm ra sự thật!”
Giản Chu dẫn tôi đến một khu chung cư, rồi chỉ vào một tòa nhà và nói: "Duẫn Hạo sống trong tòa nhà kia."
Tôi đứng nhìn khu chung cư một lúc, không ngờ rằng Duẫn Hạo lại giàu có đến mức sống trong một khu cao cấp như vậy.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tôi hỏi.
Giản Chu ngồi xuống bên cạnh một bồn hoa, đáp: “Chờ hắn xuống.”
Chỉ có vậy thôi à?
“Không thể nào, chúng ta chỉ ngồi đây chờ sao?” Tôi tỏ vẻ không hài lòng. “Cách này cổ điển quá, không giống với những gì tôi tưởng tượng chút nào.”
Giản Chu liếc nhìn tôi một cái: “Vậy em nghĩ cách gì? Tìm Duẫn Hạo rồi lao đến chất vấn hắn à?”
Tôi cười gượng: “Nghe ra thì cũng có vẻ không khả thi lắm. Thôi, chờ vậy.”
Chúng tôi ngồi chờ mãi, tôi gần như muốn chec vì chán nản, nhưng Duẫn Hạo vẫn chưa xuất hiện.
“Này! Sao anh chắc là hắn sẽ xuống? Nhỡ hôm nay hắn không ra khỏi nhà thì sao?” Tôi quay sang hỏi Giản Chu.
Giản Chu điềm tĩnh đáp: “Hắn sẽ xuống, hắn bận lắm, không bao giờ lãng phí thời gian đâu.”
Dù không hiểu rõ lắm lời của Giản Chu, nhưng thấy anh ta tự tin như vậy, tôi đành tiếp tục kiên nhẫn đợi.
“Kìa, hắn xuống rồi,” Giản Chu nói.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Giản Chu và ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm. Đó chẳng phải là bạn trai cũ của tôi sao? Hắn chính là Duẫn Hạo mà Giản Chu nói đến?
“Sao vậy?” Giản Chu nhìn thấy biểu hiện của tôi không ổn.
Tôi cố cười nhạt: “Anh nói hắn là Duẫn Hạo? Nhưng hắn là bạn trai cũ của tôi mà!”
Trong đầu tôi lập tức xuất hiện những suy nghĩ khó kiểm soát. Nếu tôi là Công chúa Hoa Dương, và nếu Trương Nam là Duẫn Hạo — biểu huynh của Công chúa, thì điều này chẳng phải là loạn luân sao?
Giản Chu rõ ràng cũng bị sốc, khó tin hỏi: “Hắn là bạn trai cũ của em sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi chec cũng được mấy năm rồi, nhưng không thể nào quên khuôn mặt của bạn trai cũ. Hơn nữa, ngày tôi chec là ngày tôi đi chơi cùng hắn. Chỉ là hắn may mắn hơn, còn sống sót.”
“Nếu đúng như vậy, anh nghĩ cái chec của em có thể là một vụ giec người có chủ đích,” Giản Chu nghiêm túc nói.
Lời của Giản Chu như sét đánh ngang tai, khiến tôi vốn bình tĩnh giờ đây hoang mang tột độ.
“Không, không thể nào,” tôi lắc đầu không tin. “Tôi và hắn yêu nhau hai năm, còn tính đến chuyện kết hôn. Sao hắn lại muốn giec tôi?”
Giản Chu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Chỉ có điều tra rõ ràng mới biết được lý do.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT