Lục Hữu Nhất hùng hổ đẩy Giang Lạc chạy đi, Diệp Tầm từ từ đuổi kịp, chậm rãi nói: “À, hóa ra Tiểu Phấn nhìn lầm rồi. Người này chỉ là một kẻ không đứng đắn, xung quanh có sương đen, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”
Lão nam nhân thở phào một cái, hồi phục tinh thần, mới nhận ra hai chân mình đã nhũn ra.
Ra khỏi cửa, Giang Lạc nói: “Diệp Tầm, không ngờ cậu lại quan tâm đến tôi như vậy.”
Diệp Tầm chậm rãi nói: “Cũng không cần phải cảm ơn như vậy, nhưng nếu cậu muốn kể cho tôi nghe về chuyện giữa cậu và Trì Vưu, tôi rất vui lòng nghe.”
Lục Hữu Nhất ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Giang Lạc trầm tư một hồi, ngón tay quấn quanh tóc đen, nhanh chóng ghép nối các loại phim thần tượng và cốt truyện tiểu thuyết, bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập nỗi u buồn và phức tạp, “Đó là một câu chuyện dài dòng.”
“Trì Vưu… kỳ thật có tình cảm rất sâu đậm với tôi.”
Dọc đường đi, hai tiểu đồng bọn và một tài xế lắng nghe câu chuyện tình yêu thảm thiết, cứ lên xuống phập phồng.
Mỗi ngày, Giang Lạc phải nghe khách hàng lải nhải trong lúc làm việc. Cậu không dám nói gì, vì có những khách hàng còn kịch tính hơn cả phim truyền hình. Kỹ năng ứng phó của cậu được rèn giũa qua từng tình huống, mượn chi tiết trong phim và cuộc sống của khách hàng để dựng lên một câu chuyện hoàn chỉnh. Cậu bắt đầu diễn.
Từ chuyện "cậu yêu tôi nhưng tôi không yêu cậu", "cậu theo đuổi tôi nhưng tôi không chịu nổi sự quấy rầy", đến lúc "cậu chết rồi, tôi mới nhận ra mình đã yêu cậu từ lâu". Câu chuyện có vui có buồn, có ngọt có đắng, khiến tài xế im lặng lắng nghe, chăm chú với đôi tai mở to để nghe Giang Lạc kể chuyện.
“…… Trì Vưu làm trợ giảng ở trường mình, mỗi lần tan học đều kéo tôi vào văn phòng học bù, rồi còn dẫn tôi chạy khắp vườn trường, bảo là để rèn luyện khả năng phong thủy của tôi. Nhưng tôi thấy hắn chỉ đang cố tình làm khó tôi,” Giang Lạc tựa lưng vào ghế, cả người chìm trong bóng tối, nỗi buồn phiền hiện rõ trên gương mặt trắng nõn của hắn, “Hôm đó hắn gọi tôi lại, tôi vừa quay người định đi thì…… Ai mà biết, sau khi tôi đi rồi, hắn lại chết.”
Lục Hữu Nhất bừng tỉnh ngộ, “Hóa ra không phải ngươi ghen ghét hắn nên mới mắng chửi Trì Vưu mấy ngày qua.”
Giang Lạc thầm nghĩ, nhưng đúng là có chút ghen ghét đấy.