Cát Chúc bước nhanh đến bên Giang Lạc, nghiêm túc vươn tay, “Giang Lạc đồng học, cậu có thể cho tôi xem tay tướng một chút được không?”
Giang Lạc cười tủm tỉm và đưa tay trái ra, “Thỉnh.”
Cát Chúc nắm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay tinh tế, bóng loáng, mềm mại như rêu phong, đầu ngón tay thon dài, tỏa ra vẻ thông minh tuấn tú, có tướng đại phú đại quý. Đây chỉ là một cơ sở tay tướng đặc biệt, Cát Chúc còn muốn xem kỹ hơn, nhưng lại bị những hoa văn hỗn độn trên lòng bàn tay làm cho choáng váng, đôi mắt mở to như chuông đồng, không thể nhận ra điều gì.
Xung quanh im ắng, mọi người sợ làm phiền hắn. Sau một lúc lâu, Cát Chúc đổ mồ hôi, buông tay Giang Lạc ra và hoảng hốt quay lại vị trí của mình. Hắn cười gượng, vẻ mặt yếu ớt, “Không sao, không sao. Trong cuộc sống, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn. Số phận của mỗi người đâu dễ gì hiểu thấu? Chỉ có nỗ lực mới có thể cải thiện, không để tâm đến những rối ren, không vướng bận bởi tình cảm, vượt qua giá lạnh, mới có thể đón nhận sức khỏe. Muốn biết số phận, chỉ cần liếc mắt là thấy cuộc đời, mà có thể nói là thập phần thảm không nỡ nhìn.”
Bên ngoài, một tiếng cười vang lên, “Cát Chúc, cậu lại đang hầm cái gì tâm linh canh gà thế?”
Lời còn chưa dứt, cửa sau liền có hai người bước vào. Nói chuyện chính là một nữ sĩ trong bộ váy liền áo màu đỏ, tóc dài bay bay, cười tươi tắn với đôi mắt sáng rực, khoác một chiếc áo choàng vàng nhạt bên ngoài, đi đôi giày cao gót, bước vào một cách uyển chuyển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play