Cơ hồ ngay khi hắn xuyên qua, lưới đen liền bị Diệp Tầm túm xuống, bao lại thi thể không đầu.
Thi thể không đầu né tránh, làn da lập tức bị lưới đen in lên màu đen thâm, thịt hư thối bị nướng cháy, mùi hương gây mũi lại càng nồng nặc. Lục Hữu Nhất nôn khan vài tiếng, che mũi lại rồi đưa cho Giang Lạc một lọ thủy tinh
Giang Lạc run rẩy hai chân, dựa vào tường đứng một chốc lát. Gần đây, cậu ngồi trên bàn làm việc. Hơi thở của cậu vẫn còn gấp gáp, tóc đen dính trên cổ và gương mặt, chật vật đến không thể tưởng tượng nổi. Bất chấp không khí khó chịu, cậu thở hồng hộc, sau một lúc lâu mới có sức để vặn nắp bình và uống một ngụm nước: “Cái lưới đen này là cái gì?”
“Đó là dây thừng pha máu chó đen,” Lục Hữu Nhất bịt hai lỗ mũi bằng giấy, ngồi xổm bên lưới đen nghiên cứu thi thể không đầu, “Bên trong chắc chắn còn bọc một lớp bùa chú.”
Diệp Tầm đã cuốn chặt thi thể không đầu vào lưới đen, nó như đã chết, không nhúc nhích. Lục Hữu Nhất nhìn một lúc lâu rồi hỏi: “Diệp Tầm, sao nó lại nhận ra Giang Lạc ở đâu?”
Diệp Tầm lắc đầu: “Không biết.”
Giang Lạc ho khan vài tiếng, không quá thoải mái mà nói: “Trên người nó là trang phục tù nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT