Hồng Phất đứng bên cạnh ta, hoàn toàn không cảm nhận được sóng gió vừa rồi, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào chén trà sữa trong tay ta với vẻ thèm thuồng.
Thứ này chắc là nàng ta chưa từng uống qua, cảm thấy mới lạ.
Ta đưa chén trà sữa cho nàng ta, nàng ta sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ biết ơn.
"Vẫn là tiểu thư tốt với nô tỳ nhất."
Con nha đầu này vừa nhìn là biết ngu ngốc rồi.
Lúc trước ta vừa mới tỉnh dậy, để đề phòng lộ tẩy nên đã cố ý tìm một lý do đuổi nha hoàn thân cận của Tần Ánh Âm đi.
Hồng Phất, là do ta cẩn thận lựa chọn.
Ngu ngốc nhưng chân thành, ít nhất sẽ không phản bội ta.
Dù sao thì, nhát d.a.o đ.â.m sau lưng từ người bên cạnh, mới là đau nhất.
Ví dụ như lúc này, con nha đầu Hồng Phất này tưởng rằng ta đang đối tốt với nàng ta, thực chất ta chẳng qua là đang đề phòng Tần Ánh Tuyết thôi.
Thứ nàng ta đưa tới, sao ta có thể thật sự uống chứ?
Cho dù ta biết rõ, nàng ta tuyệt đối sẽ không dám hạ độc ta trước mặt mọi người.
Nhưng đạo lý cẩn tắc vô ưu.
Những người anh chị muốn tranh giành quyền thừa kế với ta, đã sớm dùng bài học xương m.á.u để cảnh cáo ta rồi.
Sai lầm, phạm một lần là đủ rồi.
"Ta hơi mệt rồi, ngươi không cần hầu hạ ta nữa, tự mình nghỉ ngơi đi."
Ta cởi áo choàng ra, tùy ý ném lên giường.
Dặn dò Hồng Phất xong, liền quay người đi vào phòng.
Còn về bữa tiệc Hồng Môn ba ngày sau.
Ta phải nghĩ xem, làm thế nào để toàn thân trở ra.
# 5
Tần Ánh Tuyết làm bộ làm tịch rất giỏi.
Một đêm trước khi vào cung, nàng ta phái người đưa tới cho ta mấy chục bộ váy áo tinh xảo, còn có một hộp trang sức bằng ngọc.
Ta cứ thế nhận hết.
Hồng Phất thay ta chọn quần áo cả đêm, nói muốn để ta lấn át tất cả mọi người.
Ta cười mà không nói gì.
Yến tiệc thưởng hoa lần này cho dù ta muốn nổi bật đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ có người không để ta được như ý.
Vậy thì, cứ đấu thôi.
Sáng sớm hôm sau, ta liền đi theo xe ngựa của Tần Ánh Tuyết cùng vào cung.
Yến tiệc thưởng hoa của hoàng gia, nha hoàn nhỏ bé như Hồng Phất không có tư cách đi cùng.
Vậy nên sau khi vào cung, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ánh Âm, sao hôm nay muội ăn mặc giản dị thế?"
Tần Ánh Tuyết hôm nay ăn vận đặc biệt tinh xảo tao nhã, trên váy lụa trắng thêu vài đóa hoa mai, trông hệt như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Nếu nàng ta chưa từng tính kế ta, có lẽ ta còn rất thích nàng ta.
Một mỹ nhân thông minh.
Ai nhìn thấy mà chẳng thích chứ?
Ta thu liễm thần sắc, ôn nhu đáp: "Sợ ăn mặc quá lòe loẹt sẽ đụng với quý nhân trong cung."
Tối qua, Hồng Phất thay ta chọn váy cả đêm, màu sắc đều tươi sáng rực rỡ.
Khuôn mặt này của Tần Ánh Âm vốn đã xinh đẹp vô song, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt phượng càng thêm phần yêu mị.
Nếu ăn vận rực rỡ hơn nữa, nhất định sẽ trở thành bia ngắm.